Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 1595: anti-fan vô địch (26)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh khẽ vuốt sau lưng An Tịch mấy lần, thân thể run rẩy của An Tịch chậm rãi bình phục lại.

Hắn dựa vào Sơ Tranh, cũng không nói chuyện, Sơ Tranh cơ hồ không nghe được tiếng hít thở của hắn.

Sơ Tranh muốn buông hắn ra xem, An Tịch lại đột nhiên ôm chặt cô, mặt chôn ở cần cổ cô.

Sơ Tranh ôm lấy người, ngón tay từ trên hướng xuống, chậm rãi vuốt lưng hắn.

Sơ Tranh đưa một tay ra, cầm điện thoại di động của mình, leo lên Weibo.

Tin Weibo mới nhất của An Tịch bây giờ đã thất thủ, không ít người tràn vào xem náo nhiệt.

An Tịch chưa từng quan tâm chuyện fan hâm mộ, cho nên gặp phải những việc này, fan hâm mộ cũng năm bè bảy mảng.

"Có thể trả điện thoại lại cho anh được không?"

Giọng nói của An Tịch đột nhiên vang lên, hơi khàn khàn.

"Đừng xem." Sơ Tranh nói: "Em sẽ giải quyết."

Dường như An Tịch không nghe thấy lời kia, cố chấp nói: "Anh muốn xem."

"Có gì đáng xem." Sơ Tranh đỡ hắn dậy: "Trở về phòng ngủ đi, chuyện này anh không cần phải để ý đến."

Hốc mắt An Tịch ẩn ẩn đỏ lên, trong con ngươi màu hổ phách giống như bị che kín bằng một tầng hơi nước, nhìn thấy làm cho người ta cực kỳ đau lòng.

Sơ Tranh cũng không phải người thường, căn bản không dỗ dành hắn, túm hắn về phòng, đè lên giường.

"Mau đi ngủ đi."

"Anh..." Chuyện kia làm sao bây giờ, hắn không thể không làm gì được: "Anh làm sao mà ngủ được."

Sơ Tranh bình tĩnh kéo chuyện qua: "Giao cho em giải quyết."

"Em?" An Tịch nghi hoặc: "Giải quyết như thế nào?"

Sơ Tranh: "Đây là chuyện của em, chuyện bây giờ anh cần phải làm là đi ngủ."

An Tịch: "Nhưng mà..."

Hắn làm sao ngủ được, bây giờ nhắm mắt lại là dường như cũng có thể trông thấy những lời chửi rủa kia.

Tiểu tam, con riêng...

Những từ ngữ này không ngừng xoay quanh trong đầu hắn, làm cho hắn không thở nổi.

"An Tịch, anh không ngủ được thì chúng ta làm chút chuyện khác." Giọng điệu của Sơ Tranh rất nghiêm túc, gần như là uy hiếp.

An Tịch sửng sốt một chút: "Làm... gì?"

Sơ Tranh tắt đèn đi, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ tương đối tối.

Năm phút sau.

An Tịch mặt đỏ tới mang tai chôn mình trong chăn.

Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, ngón tay sờ lấy tóc An Tịch, như có như không nhẹ xoa một cái.

An Tịch trốn trong chăn, sau khi xấu hổ lúc đầu qua đi, suy nghĩ lại liên tiếp nhau chìm xuống, toàn thân phát lạnh.

Hắn nên làm gì...

Những chuyện này không phải vu oan, hắn căn bản không có cách nào làm sáng tỏ.

An Tịch đột nhiên ngồi dậy, Sơ Tranh giật mình.

Làm gì!

An Tịch quay đầu đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, tia sáng lờ mờ dọc theo hàm dưới trôi chảy của hắn rơi xuống, quần áo lỏng lỏng lẻo lẻo nghiêng về một bên, lộ ra đường vai gầy gò.

An Tịch hít sâu một hơi, giống như ra quyết định: "Chuyện trên mạng nói đều là sự thật... Mẹ của anh chính là người như vậy, anh cũng chỉ là một đứa con riêng ngay cả cha là ai cũng không biết, em có... ghét bỏ anh không?"

Trong phòng không hề có một âm thanh nào.

Bên tai An Tịch toàn là nhịp tim của chính hắn, rõ ràng như nổi trống.

An Tịch sợ người ta biết được quá khứ của hắn, nhưng hắn cũng sợ sau khi Sơ Tranh biết những chuyện kia, cô sẽ nhìn mình như thế nào.

An Tịch nín thở chờ đáp án của Sơ Tranh.

Trong mắt có bóng người phóng đại, chậm chạp tới gần, nụ hôn tinh tế như gió xuân rơi trên môi hắn.

Cô gái sờ sờ đầu hắn: "Đi ngủ, ngoan."

Nhịp tim An Tịch đập hơi nhanh, hắn không hiểu thấu nằm xuống.

Cô hôn mình... Là không chê xuất thân của hắn sao?

Sơ Tranh đắp kín chăn cho hắn, An Tịch nhìn cô, Sơ Tranh cũng không tránh, cứ như vậy đối mặt với ánh mắt hắn.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Còn muốn..."

An Tịch lập tức nhắm mắt lại.

Sơ Tranh ngồi bên cạnh xem điện thoại, cũng không đi.

An Tịch nhắm chặt hai mắt, không buồn ngủ, nhưng lại không dám mở mắt ra.

Cho nên nằm nằm, trong lúc miên man suy nghĩ An Tịch lại ngủ thiếp đi.

Sơ Tranh xác định An Tịch đã ngủ thiếp đi, lấy đi tất cả những thứ có thể lên mạng trong phòng, sau đó mới rời phòng.

Sau khi rời khỏi đây Sơ Tranh bắt đầu gọi điện thoại.

Trước tiên xóa bỏ hết những thứ trên mạng kia đi, không biết là ai làm, còn mua cả hot search.

Tốt xấu gì An Tịch cũng là một tác giả khá nổi tiếng, cho dù phần lớn người không biết hắn, nhưng trông thấy tiêu đề như thế, thì cũng sẽ ấn vào.

Đối phương không chỉ mua hot search, còn mua thuỷ quân.

Sơ Tranh dùng tiền rút lui hot search, lại đẩy mấy cái khác lên, che phủ đi hot search của An Tịch.

Có dưa càng hot hơn, thì đám dân mạng sẽ lập tức vứt bỏ dưa lúc trước.

Chờ khi bọn họ nhớ tới, hot search có liên quan đến An Tịch đã rút lui hết.

Nhưng trong vòng fan hâm mộ, vẫn có không ít người đang thảo luận.

-

"Hot search rút lui rồi?"

Nhậm Kỳ đang đắp mặt nạ, nghe thấy lời này, bỗng nhiên ngồi dậy, mặt nạ trắng hếu nhìn có mấy phần dữ tợn.

"Ai làm?" Nhậm Kỳ cắn răng: "Không biết? Mấy người làm ăn kiểu gì thế?"

Nhậm Kỳ tức giận mắng to một trận, người ở đầu dây bên kia cũng không dám nói chuyện.

Cuối cùng Nhậm Kỳ mắng đến mệt rồi mới nói: "Rút lui thì lại đưa lên, tôi cũng không tin, người sau lưng hắn có lắm kiên nhẫn như vậy!"

Nhậm Kỳ cúp điện thoại, một tay giật mặt nạ xuống, ánh mắt cô ta hơi lóe lên, mở danh bạ ra, bấm một cú điện thoại.

Một lúc sau bên kia mới nghe máy: "Hồ Mai à?"

-

Sơ Tranh trượt xem tư liệu trong điện thoại, cuối cùng là hai tấm hình.

Người phụ nữ quyến rũ gợi cảm nhìn vào ống kính, trên người chỉ mặc áo tắm không có nhiều vải vóc, dáng người lung linh tinh tế, tuyệt đối là hình mẫu tiêu chuẩn mà rất nhiều phụ nữ hâm mộ và đàn ông mơ ước.

Mấu chốt là người này... Sơ Tranh gặp rồi.

Thẻ người tốt giỏi nha!

Được mỹ nhân xinh đẹp như vậy tìm, lại dám gạt ta nói không có việc gì!

Sơ Tranh cũng chỉ phun tào một tẹo, đáy lòng không hề nghĩ sâu, dù sao cô cảm thấy thẻ người tốt từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, sẽ không tạo ra chuyện gì cả.

Nhậm Kỳ...

Cha Nhậm Kỳ làm kinh doanh, trước kia nghe nói cũng đi theo đường đen, về sau tẩy trắng, càng làm càng lớn.

Mấu chốt là anh em của cha Nhậm Kỳ có người làm việc ở phía trên.

Rất trùng hợp chính là người của Hương Duyệt bên kia quen biết với cha Nhậm Kỳ, quan hệ còn rất tốt.

Có tiền có thực lực, nhằm vào một An Tịch không quyền không thế, đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nhậm Kỳ...

Hại người của ta!

Sơ Tranh đang suy tư xem làm sao làm... Không phải, làm sao tâm sự giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội với bọn họ, thì có tin nhắn gửi đến.

[ Tin tức Nhậm Kỳ biết được, đều là Hồ Mai cung cấp. ]

Số gửi đến là một dãy số bị che giấu, đây là điều tra viên trước kia Phí Tu đề cử.

Sơ Tranh bỏ ra giá cao, bảo hắn trong đêm điều tra giúp mình chuyện này.

Hồ Mai...

Mẹ An cướp chồng bà ta, còn lấy đi một căn phòng và không ít tiền tiết kiệm, Hồ Mai hận mẹ An là đương nhiên.

Chỉ là...

Đối phó với An Tịch thì hơi quá đáng rồi?

Thẻ của ta là người mà ai cũng có thể động vào được chắc?

Sơ Tranh mặt không cảm xúc gõ phím điện thoại di động, lông mi buông xuống ngăn trở hàn ý trong đáy mắt.

[ Có địa chỉ của Hồ Mai không? ]

[ Có, ba ngàn. ] Đối phương đáp rất nhanh.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh chuyển tiền xong, đối phương gửi tới một cái địa chỉ.

Sơ Tranh đi đến gian phòng của An Tịch, nhìn vào bên trong một chút, có chút không yên lòng, tìm chìa khoá của An Tịch, sau đó khóa trái cửa nhốt người lại chỗ này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio