Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 1620: khách đến từ thiên ngoại (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: JyKim0: JyKim0

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người đàn ông rất nhanh đi đến đằng trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Không phát hiện ra bất kì dị thường nào, người đàn ông cau mày quay về phòng, mất đi vật định vị, rõ ràng hắn không thể phán đoán trong phòng còn có ai không.

Mà vật kia chắc hẳn cũng chỉ có một, bằng không hắn đã gọi người khác lên rồi.

Sơ Tranh nhìn hắn đi dạo trong phòng, gian phòng vốn đã nhỏ hẹp, bây giờ càng nhỏ hơn.

Sơ Tranh chỉ có thể đứng ở góc tường.

Ước chừng năm phút sau, người đàn ông mới từ bỏ rời đi.

Sơ Tranh: "..."

Mặt mũi đại lão suýt thì không giữ được!

Sơ Tranh cúi đầu quan sát đồ vật trong tay, cô vừa nhìn mấy giây, phát hiện điểm màu lục kia cách cô cũng không xa...

Rèm chợt bị xốc lên, người đàn ông lại xuất hiện ở cửa ra vào.

Sơ Tranh: "..."

Thật sự không nhìn ra bất cứ dị thường nào, lần này người đàn ông mới thật sự rời đi.

Sơ Tranh nhìn điểm màu lục trên màn ảnh rời đi, càng ngày càng xa.

Thứ này mẹ nó là loại kĩ thuật đen gì vậy?

Sao lại có thể định vị được cô?

Còn người vừa nãy...

"Tiểu Sơ."

Lôi Minh đợi mấy người kia rời khỏi, vội vàng đi lên, vẻ lo lắng kia không giống giả vờ.

Thấy Sơ Tranh không việc gì ở trong phòng, cậu ta thở phào: "Vừa rồi không xảy ra chuyện gì chứ?"

Những người đó trông không giống thủ vệ lần trước lắm, tác phong mạnh mẽ hơn, cũng không biết lai lịch như thế nào.

Vừa đến là kiểm tra thẻ căn cước, Lôi Minh thật sự lo lắng Sơ Tranh sẽ bị điều tra ra.

Giờ thấy không sao, trái tim treo lơ lửng của cậu ta mới thật sự hạ xuống.

"Không sao."

Ngữ khí Sơ Tranh lãnh đạm.

"Cô đừng sợ, tôi sẽ tiết kiệm tiền, làm cho cô một tấm thẻ căn cước." Lôi Minh vỗ ngực cam đoan.

Sơ Tranh: "..."

Nếu không phải cuối cùng vì ngươi mà nguyên chủ phải chết, ta thật sự sẽ tin!

-

Lần tuần tra này, làm cư dân gần đó kinh hãi, dù sao người không có thẻ căn cước không chỉ có mình Sơ Tranh.

Người bên ngoài cũng đang thảo luận về những người kia, có người kiến thức rộng, biết những người kia.

Nhưng những điều này đều không phải thứ Sơ Tranh quan tâm, ngày hôm sau cô để lại một ít ngân tệ, rời khỏi Lôi gia.

Sơ Tranh đi đến sạp hàng của anh Huy tìm người.

Mặc dù anh ta bày sạp, nhưng rõ ràng không có ý định buôn bán.

Cử chỉ khác thường này, làm cho những người bên cạnh hốt hoảng trong lòng.

Sơ Tranh vừa đến, anh Huy lập tức như sống lại.

"Sơ Tranh tiểu thư."

"Anh biết làm thế nào để đến khu hai không?"

"Khu hai?"

Anh Huy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại vò đầu: "Thẻ căn cước của cô là giả, không qua được."

Thẻ căn cước kia mặc dù có thể dùng, nhưng nếu cầm tới cửa khẩu khu hai dùng, tuyệt đối sẽ lộ tẩy.

Thành phố dưới đất mặc dù có chia khu, nhưng người khu ba muốn đi khu hai cũng không khó, chỉ cần chứng minh bạn không phạm tội, không có tật bệnh, thì có thể đi vào.

Chỉ là cuộc sống ở khu hai, không phải người nào cũng có thể gánh vác được.

Có người đi, chẳng mấy chốc sẽ trở về.

Có người đi, ở nơi đó kiếm ra được một vài thành tích, đương nhiên không muốn trở lại phía dưới nữa.

Sơ Tranh tận lực bình tĩnh hỏi: "Có tiền cũng không được?"

Cô không tin ở đây không có nhập cư trái phép!

Một đại lão như ta lại phải nhập cư trái phép!

Quá phận!

Anh Huy: "Ách... Có thể liên lạc với một số người nhập cư trái phép, nhưng mà chi phí.... Rất cao."

Chi phí không phải là vấn đề. Sơ Tranh vung tay lên: "Anh đi làm đi, mau chóng."

Anh Huy từng chứng kiến sự hào phóng của Sơ Tranh, lập tức đáp ứng: "Được rồi."

Anh Huy quen biết không ít người, rất nhanh liên hệ được với họ.

Thời gian xuất phát vào mười hai giờ đêm ngày mai.

Sơ Tranh không ngờ rằng nhập cư trái phép, là đi từ sông ngầm.

Vị trí của khu hai và khu hai mà Sơ Tranh nghĩ không giống nhau, cách khu ba hơn hai mươi cây số.

Thành phố dưới đất lớn như vậy, tuyệt đối không thể xây nên trong một sớm một chiều.

Sơ Tranh nghĩ mình cần phải tìm hiểu thêm về lịch sử của thành phố dưới đất.

-

Sơ Tranh leo lên chiếc thuyền được nguỵ trang rách tung toé, bên trên đã có không ít người.

Những người này hoặc là thanh niên trai tráng muốn đến khu hai thể hiện tài năng, hoặc là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp... Bọn họ hướng tới hai khu sạch sẽ sáng lạng.

Sơ Tranh đưa nhiều ngân tệ, thuyền gia giữ cho cô vị trí tốt nhất —— không gian nhỏ với một tấm ngăn ngăn trở.

Anh Huy hơi khẩn trương, sợ Sơ Tranh không hài lòng.

Nhưng Sơ Tranh cũng không biểu hiện gì, đi vào liền ngồi xuống.

"Lúc nào thuyền đi?"

"Mười hai giờ."Anh Huy nói: "Còn mười phút nữa."

Thuyền này đúng giờ rời bến, bởi vì trên đường đi sẽ có đội tuần tra, bọn họ nhất định phải căn chuẩn thời gian đến vị trí chuẩn bị trước, chờ đội tuần tra rời đi, sau đó mới đi tiếp.

Từng phút từng giây đều phải căn chuẩn, nếu không sẽ bị phát hiện.

"Cho chúng tôi lên đi, cầu xin các anh."

"Không được, hai người chỉ có một tấm vé, chỉ được lên một người."

Tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào, tiếng thuyền gia quát lớn và tiếng phụ nữ cầu khẩn đan vào nhau.

Anh Huy rất thức thời ra ngoài nhìn một chút.

Có một đôi nam nữ muốn lên thuyền, nhưng mà trên tay bọn họ chỉ có một tấm vé.

Thuyền gia không cho bọn họ lên, bây giờ đang cầu xin thuyền gia.

Thấy thời gian sắp đến mười hai giờ, thuyền gia càng gấp, gọi thêm người tới, muốn đuổi hai người kia xuống thuyền.

Nếu cứ chậm trễ, hôm nay sẽ không đi được.

"Đừng, đừng đuổi chúng tôi xuống, cầu xin các anh thương xót, cho chúng tôi lên..."

Thuyền gia trầm mặt: "Tôi đây mở cửa làm ăn, không phải làm từ thiện, các người hoặc là một người lên, hoặc là cả hai đừng lên."

Ông ta đang đặt đầu trên dây lưng quần (*Ẩn dụ: Làm việc nguy hiểm tính mạng), làm gì có nhiều sự đồng cảm.

"Thuyền gia." Anh Huy giữ chặt thuyền gia: "Cho bọn họ lên đi."

Thuyền gia thấy khách hàng lớn, sắc mặt hòa hoãn một chút: "Chuyện này, tôi..."

Anh Huy đưa cho ông ta một nắm ngân tệ: "Đủ chưa?"

Thuyền gia: "..."

"Được được được, hôm nay hai người gặp phải người siêu tốt, nhanh." Thuyền gia gọi đôi nam nữ kia: "Nhanh lên, nắm chắc thời gian, đừng đứng ở bên ngoài."

Anh Huy: "..."

Tiêu tiền thật sảng khoái.

Nhưng mà tim đau quá.

Đôi nam nữ dìu nhau đi lên, người xung quanh nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.

Bọn họ liều sống liều chết mới tích lũy được nhiều ngân tệ như vậy, đổi một vị trí.

Hai người kia cứ vậy mà được không một vị trí...

"Ngài chờ chút..." Cô gái kia đuổi kịp anh Huy, mặt anh Huy hung thần ác sát, doạ cô gái cả kinh lui lại một bước, cô ấy cẩn thận nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ngài."

Anh Huy nhìn qua hung thần ác sát, ngữ khí lại thân thiện: "Không cần cảm ơn tôi, là cô chủ nhà tôi thiện tâm."

"A..."

Có lẽ cô gái không nghĩ đến sau anh Huy còn có một cô chủ.

Cô ấy xoắn xoắn vạt áo: "Có thể...Gặp mặt cảm ơn cô ấy không?"

Anh Huy vò đầu: "Cô chờ chút."

Anh ta vào nói với Sơ Tranh, được Sơ Tranh cho phép, cô gái tiến vào.

Trong hoàn cảnh cũ nát, cô gái ngồi ngay ngắn trong góc khuất, mặt mày lãnh đạm, tư thế kia, giống như đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa, cả người lộ ra ánh sáng, làm cho hoàn cảnh xung quanh nổi bật hẳn lên.

Cô gái hơi sửng sốt, một hồi lâu sau vội vàng cúi đầu xuống, cúi đầu tiêu chuẩn chín mươi độ: "Cảm ơn ngài."

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ thu được thẻ cảm ơn ×1 】

Có thẻ cảm ơn, tâm tình Sơ Tranh tốt lên không ít.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio