Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 1627: khách đến từ thiên ngoại (14)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Shu: shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh nghe được trọng điểm: "Vậy các người có phương thức liên lạc của ông chủ Giả kia không?"

Mặc kệ là mua từ đâu, chỉ cần mua được, là nhiệm vụ phá sản cũng được tính là hoàn thành rồi.

Nữ sinh tóc ngắn biết ông chủ Giả kia, chủ động đề nghị đưa cô đi.

Ông chủ Giả rất có tiếng ở khu hai... Đặt trong thế giới bình thường, đại khái chính là nhà giàu số một thành phố.

Bởi vì dưới tay ông ta có rất nhiều nơi khai thác nguyên liệu.

Loại nơi như thế này bây giờ giới cầm quyền bên khu một đã không giao cho tư nhân nữa.

Mấy chỗ này là ngay lúc mới bắt đầu thành lập thành phố dưới lòng đất, trong thời kì hỗn loạn, ông chủ Giả dẫn người đánh chiếm được.

Dù sao cũng đã hình thành thế lực rồi, người khu một cũng không dám quá đắc tội, cho nên đám tới sớm nhất kia đều được ngầm đồng ý có quyền khai thác.

Tài nguyên này đều là loại khan hiếm, nên kiêu ngạo từng bước cũng quá là bình thường rồi.

Ông chủ Giả ở khu xa hoa nhất trong khu hai, từ bên ngoài nhìn vào, cả khu vực đều giống như đang lập lòe phát sáng.

【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta cũng phải ở nơi như vậy! Như thế mới xứng với thân phận người có tiền của chúng ta! 】 Vương Giả không thể nhìn được ai sa đọa hơn nó, nó nhất định phải làm một tên sa đọa nhất mới chịu!

Sơ Tranh: "..."

Ta cũng không muốn, cảm ơn.

Mi đừng thêm loạn thiết lập nhân vật cho ta!

May mà Vương Giả chỉ chạy đến phát một câu tuyên ngôn như vậy, cũng không thật sự phát nhiệm vụ.

Ông chủ Giả không ở nhà, có điều nữ sinh tóc ngắn lấy cớ là làm xe, lừa vợ của ông chủ Giả trực tiếp cho bọn họ vào trong.

Vợ của ông chủ Giả rất đẹp, nhìn qua tuổi cũng không lớn, nhưng khi nữ sinh tóc ngắn nói chuyện với bà ta, đối phương nói đã bốn mươi rồi.

Lúc này Sơ Tranh mới nhìn thêm hai cái, đại khái là áo cơm không lo, không cần làm lụng vất vả, cho nên nhìn qua trẻ trung như vậy.

Mặt trời nhân tạo ở thành phố dưới lòng đất hạ xuống, đổi thành hình thức ban đêm.

Chính ngay lúc này ông chủ Giả trở về, cả người đầy mùi máu.

Sơ Tranh còn tưởng rằng ông chủ Giả là một người đàn ông trung niên bụng bia đầu hói, không nghĩ tới ông chủ Giả nhìn qua rất già giặn, tuy rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng nhìn qua vẫn rất đẹp trai.

Ông chủ Giả tiến vào, bà chủ Giả liền mang vẻ mặt sửng sốt qua đón: "Lão Giả, anh làm gì mà thành thế này?"

Ông chủ Giả cởi áo khoác dính mấy thứ bẩn thỉu ra, không trả lời bà chủ Giả, mà ngược lại hỏi: "Bọn họ là ai?"

"Trước đó không phải anh đặt mấy chiếc xe à, là tới nói chuyện này đấy." Bà chủ Giả càng quan tâm thân thể của ông chủ Giả hơn: "Anh có bị thương không, sao lại nhiều máu thế này."

Ông chủ Giả nắm lấy tay bà chủ Giả: "Không sao, đừng lo lắng."

Có thể nhìn ra hai người bọn họ rất ân ái.

"Xe hai ngày nữa tôi sẽ qua lấy, có vấn đề gì không?" Ông chủ Giả nhìn về phía đám người Sơ Tranh, trong giọng nói mang theo uy nghiêm của người đứng đầu, ẩn ẩn còn có chút cảm giác áp bách.

Nữ sinh tóc ngắn vừa rồi còn ríu rít, lúc này đã nín thinh.

"Tôi muốn mua một chiếc xe của ông" Sơ Tranh trực tiếp vào vấn đề chính, ngay cả lời khách sáo giả dối cũng không có: "Giá cả có thể gấp đôi giá gốc."

Tầm mắt của ông chủ Giả dừng lại trên người Sơ Tranh.

Trong những người này, cô gái nhỏ này nhìn qua bình tĩnh nhất, trông thấy ông ta cũng không có cảm xúc dư thừa nào, có lẽ là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Ông chủ Giả bảo bà chủ Giả đi làm chút đồ ăn, nói: "Bây giờ xe đang là tài nguyên hút hàng, có tiền cũng không mua được, cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ bán?"

Sơ Tranh tăng giá: "Gấp ba."

"..."

Phản ứng của cô có phải không thích hợp lắm không!

Ở đâu ra cái trò người ta nói chuyện với cô, cô lại trực tiếp tăng giá!

"Cô gái nhỏ, xe này là....."

"Gấp bốn." Dù sao cũng là tiền của Vương bát đản, Sơ Tranh tăng giá cũng không hề có áp lực tâm lý.

Ông chủ Giả: "..."

"Mấy chiếc xe kia hai ngày nữa chúng tôi còn phải dùng, không thể bán cho cô." Ông chủ Giả từ chối Sơ Tranh.

"Xe khác cũng dùng." Sơ Tranh tuyệt không kén chọn.

Dù sao chỉ cần là xe là được, Vương bát đản cũng không nói là xe gì.

Làm người phải biết thuận theo chiều gió!

Ông chủ Giả: "..."

Trong tay ông ta nắm giữ không ít tài nguyên và tin tức, biết gần đây nguyên vật liệu khan hiếm, có lẽ bên kia không làm được xe mới, cho nên mới đi tìm ông ta.

Ông chủ Giả ngược lại có một chiếc xe không dùng đến, có điều...

Sơ Tranh nâng giá cả lên đến tám lần, vẻ mặt của ông chủ Giả trở nên cổ quái, nhưng cuối cùng vẫn nới lỏng miệng.

Ông ta dẫn Sơ Tranh đi xem xe, xe còn mới tám phần.

"Xe này tôi chưa dùng được mấy lần, cô xem xem, cô thích thì cho cô."

Ta thích hay không thích không quan trọng.

Quan trọng là... Tiêu tiền ra ngoài, lấy được một chiếc xe về.

Sơ Tranh bảo anh Huy thử một chút, vẻ mặt anh Huy mờ mịt: "Tôi không biết lái..."

Sơ Tranh: "..."

Ngay cả xe mà anh cũng không biết lái, còn cần anh làm gì nữa?

Anh Huy hết sức đau khổ.

Anh ta biết lái thuyền đánh cá, nhưng mà xe anh ta chỉ từng nhìn thấy, đã bao giờ chạm qua đâu.

"Tôi biết tôi biết." Nữ sinh tóc ngắn lập tức giơ tay, tự tiến cử mình: "Tôi thử giúp cô?"

"Được."

Nữ sinh tóc ngắn hấp tấp đi thử xe, tính năng xe hoàn hảo, nguồn năng lượng được sử dụng là ngân tệ đặc chế.

Loại vật này cần phải đi mua từ chỗ đội thủ vệ, giá cả đắt đỏ.

Có điều ông chủ Giả có, Sơ Tranh trực tiếp mua một ít từ chỗ ông ta.

Lấy được xe, Vương Giả nhắc nhở cô nhiệm vụ hoàn thành, ào ào thưởng cho cô một đống ngân tệ.

Sơ Tranh rất muốn dùng ngân tệ đập chết Vương bát đản.

Từ chỗ của ông chủ Giả đi ra, nữ sinh tóc ngắn lái xe cho bọn họ, Sơ Tranh ngồi ở ghế phụ, con đường mà xe này có thể đi không nhiều lắm, có điều đường đến khách sạn thì vẫn có thể đi được.

Cho nên nữ sinh tóc ngắn trực tiếp lái xe đến bên ngoài khách sạn.

"Cô ở đây sao?"

"Ừ."

"Thật tốt quá." Mắt nữ sinh tóc ngắn tỏa sáng: "Hôm nay muộn quá rồi... Ngày mai tôi lại đến tìm cô được không?"

Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, nữ sinh tóc ngắn coi như cô đồng ý.

-

Sơ Tranh không nghĩ tới sẽ gặp Thanh Đại ở sảnh khách sạn.

Thanh Đại đi cùng một người đàn ông, người đàn ông kia ăn mặc cũng ra dáng, từ mấy lời nịnh hót của người bên cạnh, có thể thấy được lai lịch không nhỏ.

Sơ Tranh phát hiện trên thân người đàn ông kia có một chút dị thường, hẳn là bị ký sinh trùng khống chế rồi...

Rõ ràng Thanh Đại cũng trông thấy Sơ Tranh, ánh mắt hai người va chạm trong không khí, mắt đẹp của Thanh Đại khẽ nheo lại, nguy hiểm lại âm trầm.

"Thanh Đại tiểu thư, mời vào bên trong."

Lúc này, người đàn ông kia làm một dấu tay xin mời với Thanh Đại.

Thanh Đại thu hồi tầm mắt, đi theo người đàn ông kia rời đi.

"Người kia là ai."

"Tôi đi thăm dò một chút." Anh Huy rất biết điều.

Người đàn ông đó đến từ khu một, là một chủ nhiệm gì đó, quyền lợi chắc là rất lớn, dù sao người khu hai đều lễ độ cung kính với hắn ta.

Thanh Đại và người đàn ông này lẫn lộn với nhau, có lẽ là muốn thông qua hắn ta, quang minh chính đại tiến vào khu một.

Người quyết định chân chính ở thành phố dưới lòng đất đều ở trong khu một.

Thanh Đại làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ...

Khi bọn họ tới đây, đều mang theo không nhiều người, không có khả năng phát động chiến đấu quy mô lớn, cho nên giải quyết từ nội bộ là cách tốt nhất.

Sơ Tranh khẽ chậc một tiếng.

Cô nằm trên giường một lúc, lấy "máy định vị" kia ra.

Vốn muốn xem vị trí của thẻ người tốt một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện trên màn hình có hai chấm đỏ.

Một cái là của cô...

Vậy còn một cái... Thanh Đại?

Đáy lòng Sơ Tranh bỗng nhiên xuất hiện một suy đoán to gan ——

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio