Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh từ chối lên xe, Bạch Đông Ải có chút kỳ quái, dứt khoát xuống xe đẩy xe đi cùng với cô.
"Cậu sao thế?" Bạch Đông Ải tò mò hỏi: "Gần sang năm mới sao lại không vui?"
Sơ Tranh: "..."
Dường như Bạch Đông Ải nghĩ đến cái gì đó: "Có phải mấy thân thích kia của cậu lại tới không?"
Sơ Tranh: "..."
Nguyên chủ còn từng nói với cậu ta chuyện này?
Bạch Đông Ải rõ ràng biết.
"Cậu đừng để ý đến bọn họ nữa, nhà ai mà không có mấy thân thích cực phẩm đúng không. Vui vẻ lên chút đi nào, đừng để những người kia làm ảnh hưởng đến tâm trạng."
Sơ Tranh: "..."
Bạch Đông Ải thấy Sơ Tranh vẫn không có biểu tình gì, kéo balo sau lưng ra trước người, lấy từ bên trong ra một cái hộp: "Này, quà năm mới."
Sơ Tranh: "..."
Đậu má!
Bây giờ bạn cùng bàn cũng có tiêu chuẩn cao như vậy à, còn phải tặng quà năm mới?
Sơ Tranh nhận lấy hộp: "Cảm ơn."
"Của tớ đâu?" Bạch Đông Ải giơ tay ra.
"..."
Không tặng được không.
Hiển nhiên là không thể được.
"Không phải cậu không chuẩn bị quà cho tớ đấy chứ?" Bạch Đông Ải nhìn thấu Sơ Tranh, cậu than thở: "Tớ biết ngay mà, không nên trông cậy vào cậu sẽ chuẩn bị quà cho tớ."
Sơ Tranh: "..."
Đây là nồi của nguyên chủ, liên quan gì đến ta.
Sơ Tranh đến cửa hàng mua quà cho Bạch Đông Ải, Bạch Đông Ải buông lời oán thán, nói cô quá không để tâm.
Sơ Tranh không thèm để ý đến cậu, thay nguyên chủ mua quà cho cậu, cô đã cảm thấy mình tốt siêu cấp vô địch rồi.
Chờ Sơ Tranh mua đồ xong, Bạch Đông Ải mới nhớ đến chuyện chính: "Lát nữa chúng ta đến phòng trò chơi đi."
Sơ Tranh lạnh lùng từ chối: "Không đi."
Bạch Đông Ải mới không thèm nghe: "Bọn họ đều đã đến chờ rồi, đi thôi."
Bọn họ chỉ bạn học cùng lớp, nguyên chủ và bạn học có nhân duyên khá tốt, dù sao vóc người đẹp, thành tích tốt, gia cảnh cũng không tệ, được hoan nghênh là bình thường.
Cuối năm đám người này không ở nhà, chạy đến phòng trò chơi tập hợp.
Sơ Tranh rất muốn gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh đến lãnh người.
Ở tuổi này của bọn họ những trò có thể chơi không có nhiều, ở trong phòng trò chơi một hồi, tiếp tục chiến đến KTV.
Sơ Tranh không hứng thú lắm ngồi ở trong góc, duy trì tình bạn cơ bản của nguyên chủ với những bạn học này.
Giữa lúc đó cha Lộ có gọi điện cho Sơ Tranh, hỏi cô ở đâu.
Sơ Tranh chỉ nói ở bên ngoài, không nói làm gì, không đợi cha Lộ hỏi kỹ, trực tiếp cúp điện thoại.
Chờ đám người này kết thúc, Sơ Tranh đi trước tính tiền.
"Kỳ quái, có người thanh toán rồi." Bạn học tính tiền trở về, lơ ngơ: "Các cậu ai trả tiền thế?"
"Tớ không có."
"Tớ cũng không."
Tất cả bạn học đều lắc đầu biểu thị không có.
Mọi người lơ ngơ, chuyện này rất kỳ quái.
Sơ Tranh thâm tàng bất lộ, tách khỏi những người này, cùng Bạch Đông Ải trở về.
"Thật sự không ngồi xe của tớ sao?" Bạch Đông Ải chỉ vào xe đạp: "Cậu đi bộ về chừng nào mới tới."
Trước mặt Sơ Tranh có một chiếc xe ngừng lại: "Tớ đón xe."
Gió lạnh như thế, ai muốn ngồi xe của mi chứ.
Bạch Đông Ải: "..."
Bạch Đông Ải kinh ngạc nhìn Sơ Tranh lên xe rời đi, khóe miệng hung hăng co giật mấy lần.
Cậu đắc tội với cô sao?
Học bá suy nghĩ kỹ một chút, hình như không đắc tội với cô mà?
Trước đó đã có chút gì đó là lạ...
Chắc chắn là do những thân thích cực phẩm của cô ấy đến gây chuyện.
Bạch Đông Ải tìm cho Sơ Tranh một lý do hợp lý.
-
Sơ Tranh về đến nhà, một nhà bác cả vẫn còn ở đây, bắt chéo chân ngồi trong phòng khách xem tivi.
Mẹ Lộ đang bận rộn trong bếp, cha Lộ bận rộn giúp đỡ.
"Tiểu Sơ về rồi à." Cha Lộ thấy cô trở về thì đi đến: "Bên ngoài có lạnh không?"
"Cũng tạm."
Sơ Tranh thay giày vào nhà, ánh mắt liếc qua quét đến cửa phòng của cô, phát hiện cửa mở, đuôi lông mày khẽ nhấc lên.
Cô không nhìn thấy Lộ Thiến, chắc là ở trong phòng cô.
Sơ Tranh đi tới mở cánh cửa kép hờ ra.
Trong phòng, Lộ Thiến nằm ở trên giường cô, chơi máy tính của cô, trên mặt đất ném không ít túi đồ ăn vặt.
Sơ Tranh nhìn ngăn tủ trưng bày Figure bên cạnh một chút, mặc dù nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng Sơ Tranh vẫn nhìn ra sự khác biệt, hàng thứ hai thiếu mất một cái.
Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, đó hẳn là bộ Figure đắt nhất mà nguyên chủ có được.
Lộ Thiến đeo tai nghe, Sơ Tranh đi vào cô ta cũng không phát hiện.
Sơ Tranh từ phía sau lấy máy tính đi, Lộ Thiến đột nhiên mất đi máy tính, quay người nhìn qua, đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh.
Lộ Thiến bĩu môi, kéo tai nghe xuống: "Đồ hẹp hòi, dùng máy tính của cô một lúc mà thôi, nhìn tôi như vậy làm gì."
Sơ Tranh khép máy tính lại, tiện tay ném ở bên cạnh: "Đã được tôi cho phép chưa?"
"Chú hai cho phép." Lộ Thiến lý lẽ hùng hồn.
Đây là bệnh chung của rất nhiều phụ huynh, có đứa trẻ khác đến, muốn chơi đồ chơi của con mình, sẽ lo ngại mặt mũi và đủ loại nguyên nhân khác mà không tiện từ chối, tất nhiên sẽ đồng ý.
"Ông ấy cho phép không có nghĩa là tôi cho phép."
Lộ Thiến trợn mắt trừng một cái, xuống khỏi giường: "Không chơi thì không chơi, ai mà thèm."
Lộ Thiến muốn đi ra ngoài, Sơ Tranh dùng một tay lôi cô ta trở lại.
"Trả đồ lại đây."
"Đồ gì? Không phải cô đã lấy lại máy tính rồi à?"
Sơ Tranh chỉ vào ngăn tủ: "Figure."
Sắc mặt Lộ Thiến hơi biến đổi, nhịp tim cũng gia tốc cuồng loạn lên.
Lộ Thiến ra vẻ trấn định đề cao âm lượng: "Tôi không lấy Figure của cô, cô đừng nói lung tung, ai mà thèm những thứ này của cô chứ."
Trên mặt Lộ Thiến lộ vẻ ghét bỏ, muốn đi qua bên cạnh Sơ Tranh ra ngoài.
Sơ Tranh ấn lấy bả vai cô ta, đẩy cô ta về.
Lộ Thiến thẹn quá hoá giận: "Lộ Sơ Tranh mày làm gì thế hả!!"
"Sao thế?" Bà bác bên ngoài nghe thấy động tĩnh, đi dép lê tới.
"Mẹ, chị ta bắt nạt con!" Lộ Thiến lập tức cáo trạng với bà bác.
Bà bác cau mày: "Tiểu Sơ mày là chị gái sao không nhường em, cả ngày chỉ biết bắt nạt em gái, có chuyện gì?"
"Nó lấy đồ của tôi." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh.
Bà bác nhìn về phía Lộ Thiến, Lộ Thiến lắc đầu: "Con không có lấy đồ của chị ta, chị ta nói oan cho con."
"Đã nghe chưa, Thiến Thiến nói không có lấy đồ của mày." Bà bác phát huy đức tính chanh chua đến cực hạn: "Chắc là mày nhớ sai chỗ, rồi lại đến vu oan cho Thiến Thiến nhà tao chứ gì."
Sơ Tranh giơ tay chỉ về một góc trong phòng: "Bằng không thì chúng ta xem camera?"
Lộ Thiến nhìn sang, trong góc kia chẳng biết đã lắp một bộ camera từ lúc nào, biểu cảm trong nháy mắt tái đi.
Con gái mình nuôi sao bà bác lại không biết chứ, nhìn biểu hiện kia của Lộ Thiến, liền biết chắc chắn Lộ Thiến đã lấy.
Lộ Thiến cũng không nghĩ tới trong phòng Sơ Tranh sẽ có camera.
"Hay là báo cảnh sát đi."
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, ấn xuống ba số.
Ấn xong, cô ngước mắt nhìn về phía bà bác: "Dù sao đồ bị mất cũng gần mười ngàn, giá trị không nhỏ."
( ngàn tệ tầm bằng triệu rưỡi.)
Bà bác: "..."
Thứ gì mà có thể lên tới mười ngàn?
Trong đầu bà bác hiện lên một câu như vậy, sau đó bỗng nhiên kịp phản ứng, không thể để Sơ Tranh báo cảnh sát.
Bà bác lập tức kéo cuống họng gọi người.
Cha mẹ Lộ nghe thấy động tĩnh lập tức chạy tới: "Sao vậy?"
"Nó nói Thiến Thiến lấy đồ của nó, muốn báo cảnh sát."
Cha mẹ Lộ kinh ngạc: "Đồ gì? Thiến Thiến, con lấy đồ gì của Tiểu Sơ?"
Lộ Thiến sắc mặt trắng bệch siết ngón tay, không lên tiếng.
Bà bác: "Cho dù lấy thì làm sao, đều là chị em, bây giờ nó còn muốn báo cảnh sát, nó có ý gì hả?!"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không hỏi mà tự tiện lấy là ăn trộm."
Tôi thề có rất nhiều vị phụ huynh thuộc kiểu này, con cái nhà khác đến nhà muốn động vào đồ con mình là cứ auto ok chẳng cần quan tâm con mình nghĩ gì.
Tôi có sở thích dán ảnh, poster của idol khắp phòng, lúc trước có mấy đứa trẻ con đến nhà, nhân lúc tôi bận bịu dọn dẹp nấu nướng thì chúng nó chui vào phòng và xé mọe tờ poster tôi thích nhất, vẽ bậy lên hình idol tôi, ôi thề lúc ấy máu nóng xông thẳng lên đầu, tôi làm ầm ĩ một trận ngay trước mặt khách khứa và bị mẹ đánh
Vẫn là kiểu con nít nó biết cái gì, nhưng cũng từ đó mà giờ có đứa trẻ con nào đến nhà là mẹ đều nói "đừng động vào đồ của chị không nó vả cho đó"
Một vài tấm hình mà thôi, in lại lúc nào chẳng được, nhưng cứ thử động vào xem chị có nhai đầu mày không.
Có rất nhiều vị phụ huynh quên dạy con mình rằng, đừng động vào đồ của người khác khi chưa nhận được sự cho phép, và mình có quyền không cho phép người khác động vào đồ của mình.
Càng nhiều phụ huynh hơn quên rằng, con mình cũng biết tổn thương, đừng cứ vì vài cái cả nể vớ vẩn mà vô tình làm tổn thương con mình, vì cha mẹ vĩnh viễn không biết món đồ cha mẹ chẳng coi ra gì, nghĩ mua lại là được đó có ý nghĩa với con mình cỡ nào đâu.
Thôi, một phút bức xúc sương sương thế thôi, hết tết rồi, mai phải đi làm lại rồi, rầu khô người