Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 1864: mê thất hoang dã (21)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cũng may vào trong cũng không có nguy hiểm gì.

Cam Lộ đi qua phất tay đánh về phía chuột bạch lớn, thân thể chuột bạch lớn nhìn qua khá cồng kềnh, lúc này này linh hoạt nhảy xuống, đứng thẳng chân trước lên, gào thét "chít chít chít" với bọn họ.

"Chuột lớn như vậy sao?"

"Vừa rồi nó đang làm gì?"

Sơ Tranh và Tân Trục vào chậm một bước, khi đi vào, chuột bạch lớn đã rơi xuống đất.

Nó chít chít hai tiếng, nhìn thấy Tân Trục, lập tức co cẳng chạy về phía Tân Trục.

"Chít chít chít!"

"Tiểu Thất." Tân Trục nhau chóng ôm nó: "Mày không sao chứ?"

"Chít!"

Sơ Tranh nhìn chuột bạch lớn rất không vừa mắt, thẻ người tốt còn chưa ôm cô đâu, dựa vào cái gì mà lại ôm thứ đồ chơi lông không mềm, nhìn qua lại giống như thành tinh này chứ.

Chuột bạch lớn cảm giác được Sơ Tranh khó chịu với mình, rất thông minh bám lấy Tân Trục.

-

Tiểu Mạc giống như Tiểu Khâu, là bị một cây gỗ xuyên qua quần áo, cố định tại chỗ.

Đã chết.

Cam Lộ kiểm tra vết thương xong, trầm mặt nói: "Vết thương trí mạng là do sói cắn."

"Sao lại thế... Trước đó Tiểu Mạc còn nói chuyện với chúng ta..." Diêu Thanh thì thào: "Sao anh ấy lại ở chỗ này?"

Còn là bộ dạng này...

Chuyện này tuyệt đối là do người làm.

Nhưng khi đó tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, không ai có thời gian đi làm chuyện này.

"Ai làm!?"

"Lúc ấy chúng ta đều ở đây, sau đó luôn ở cùng một chỗ, chắc chắn không phải người bên phía chúng ta."

"Ý này là vẫn còn có người khác?"

Anh Cao nhìn về phía Sơ Tranh.

"Liễu tiểu thư, xin hỏi anh bạn bên cạnh cô thật sự là đồng bạn sao?"

"Anh hoài nghi hắn?"

"Con chuột này hình như là của anh bạn này." Vừa rồi anh ta nghe thấy hắn gọi một tiếng Tiểu Thất.

Hắn tiến vào, con chuột trực tiếp chạy đến chỗ hắn.

Anh Cao tiếp tục nói: "Một người ra ngoài thám hiểm, sao lại mang theo một con chuột như thế? Hơn nữa nó còn ở cùng Tiểu Mạc."

"Còn có chuyện mở cửa vừa rồi, Liễu tiểu thư làm sao biết mở ở chỗ đó?"

Trong mắt anh Cao có tinh quang trong vắt, chàng trai này xuất hiện quá đột ngột, muốn làm cho người ta không nghi ngờ cũng khó.

"Cho nên?"

"Có phải là do hắn làm ra không?" Cam Lộ là người tính tình nóng nảy, trực tiếp lên tiếng hỏi.

Tân Trục bước nửa bước ra trước, muốn giải thích.

Sơ Tranh kéo hắn trở về, không cho hắn nói chuyện.

"Vừa rồi anh cũng đã nói, khi chúng tôi đến, Tiểu Mạc vẫn còn sống, sau đó chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau, chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?"

"Lúc ấy khi rời đi, hai người cũng không phải luôn ở trong tầm mắt của chúng tôi." Anh Cao nói.

"Nhưng hắn ta không phải bị người giết, hắn ta bị sói cắn chết." Vẻ mặt Sơ Tranh không có nửa phần chập trùng nói.

"..." Điểm này anh Cao không có cách nào phản bác, Tiểu Mạc là bị sói cắn chết.

Cam Lộ lớn tiếng nói: "Cho dù Tiểu Mạc chết không liên quan gì đến hai người, thì chuyện anh ấy xuất hiện ở đây với dáng vẻ này chắc chắn có liên quan đến hai người, còn có Tiểu Khâu nữa, có phải cũng là hai người đưa anh ta tới không! Rốt cuộc hai người có mục đích gì!"

Lúc ấy Sơ Tranh ở tại nơi đóng quân, nhưng chàng trai bên cạnh cô thì không ở.

Chỉ cần để hắn mang theo Tiểu Khâu bám theo phía sau, là có thể đưa Tiểu Khâu đến doanh địa của bọn họ, từ đó để bọn họ làm chứng cho Sơ Tranh, cô không có thời gian gây án.

"Không liên quan gì đến chúng tôi."

Sơ Tranh trấn định phủ nhận.

Cam Lộ không tin: "Không liên quan gì đến hai người, vậy cô giải thích thế nào về con chuột kia?"

Sơ Tranh trừng chuột bạch lớn một cái, cánh môi khẽ mở: "Trùng hợp."

Cam Lộ ép sát từng bước: "Có chuyện trùng hợp như vậy chắc?"

"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp." Kiến thức của cô quá ít rồi, kiến thức nhiều thêm, chuyện trùng hợp kỳ hoa gì cũng có thể gặp phải.

"Cô..."

Cam Lộ tức giận đến mức ngực phập phồng liên tục.

Anh Cao ra hiệu Cam Lộ đừng nói nữa, ngữ khí ôn hòa hơn nhiều: "Liễu tiểu thư, không bằng cô nói về lai lịch của cậu ta một chút đi?"

Lãnh ý trong mắt Sơ Tranh dần dần sâu hơn: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói, các người chỉ hoài nghi mà không có bằng chứng, không có chứng cứ, thì tốt nhất đừng nói lung tung."

Cam Lộ vẫn không nhịn được chỉ vào chuột bạch lớn nói: "Vậy chẳng lẽ con chuột kia không phải chứng cứ?"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng, trong giọng nói bình tĩnh dường như cất giấu mấy phần châm chọc: "Cô sẽ ngu đến mức làm chuyện xấu còn để lại sơ hở rõ ràng như thế à?"

"..."

Sắc mặt Cam Lộ khó coi vài giây, không phản bác được Sơ Tranh.

Sơ Tranh chậm rãi nói: "Lấy chứng cứ ra rồi nói chuyện, không có chứng cứ thì đừng nói lung tung."

Sơ Tranh kéo Tân Trục đi sang bên cạnh.

"Anh Cao, cô ta..."

"Được rồi." Anh Cao rũ mắt xuống, không rõ ý vị nói: "Chúng ta xác thực không có chứng cứ, chứng minh chuyện này có quan hệ với bọn họ."

"Nhưng mà..."

"Cô gái kia cũng không phải loại lương thiện gì, chuyện vừa rồi cô cũng nhìn thấy đấy." Hơn nữa trực giác nói cho anh ta biết, chuyện này có lẽ thật sự không liên quan gì đến cô.

"..."

-

Trong phòng đá có không ít thứ, bốn góc đều có tượng đá.

Hết thảy có bốn bức tượng đá, mỗi một bức đều không giống nhau.

Tượng đá không phải thứ mà bọn họ quen thuộc.

Cao tầm gần hai mét, đeo mặt nạ hung dữ, trong tay cầm vũ khí.

Mà vị trí chính giữa là một cái quan tài đá.

Tân Trục đột nhiên thì thào một tiếng: "Nơi này... Là nơi lúc đầu tôi tỉnh lại."

"Hả?"

Tân Trục nói không nhớ rõ trước đó từng xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại tất cả mọi người đã không thấy đâu.

Sơ Tranh cho là hắn tỉnh lại trong doanh địa, không nghĩ tới lại là ở đây.

Cho nên...

Cái thôn làng bên ngoài kia kỳ thật không có tác dụng gì, mục đích thật sự là ở vị trí bây giờ bọn họ đang ở?

"Cô làm gì thế hả?"

Sơ Tranh dự định mở quan tài ra xem, bị Cam Lộ ngăn cản.

"Mở quan tài."

"Không thể tùy tiện mở như thế." Cam Lộ nói: "Không ai biết trong này có gì cả."

"Sợ thì cô có thể ra ngoài." Sơ Tranh hất cằm về phía cổng.

Lúc này đáy lòng Cam Lộ cảm thấy Sơ Tranh và Tân Trục có mưu đồ, cảnh giác lại kiêng kị: "Bây giờ cô muốn mở quan tài, ai biết cô muốn làm gì?"

"Vậy cô mở ra đi." Sơ Tranh rộng lượng làm dấu tay xin mời.

Cam Lộ hoàn toàn không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ làm ra một màn như thế, ngẩn người.

Cô có ý gì?

Bắt cô ta đi gánh chịu nguy hiểm sao?

Khóe miệng Cam Lộ co giật, kiên trì với suy nghĩ của cô ta: "Không thể tùy tiện mở ra như thế!" Tình huống bây giờ bọn họ đều không biết rõ ràng, tùy tiện mở quan tài ra, gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?

Sơ Tranh: "..."

Ôi tiểu đồng chí này nha, sao mà khó phục vụ thế chứ.

Ta mở ngươi không vui, cho ngươi mở cũng không vui, ngươi muốn thế nào đây!

Lên trời chắc!

Sơ Tranh dùng hết kiên nhẫn, trực tiếp động thủ, Cam Lộ giật mình, ấn vào quan tài đá nhảy lên phía đối diện, trực tiếp so chiêu với Sơ Tranh.

Cam Lộ rất tự tin với thân thủ của mình, cô ta cũng không xem thường Sơ Tranh, ngay từ đầu đã rất cẩn thận ứng phó.

Nhưng mà tốc độ của Sơ Tranh quá nhanh, Cam Lộ đón được mấy chiêu, sau đó có chút không theo kịp.

Sơ Tranh vỗ một chưởng lên bả vai cô ta, thân thể Cam Lộ nhào về phía trước một cái, hơi nhún chân chống vào mặt đất, giữ vững thân thể.

Sau lưng đồng thời vang lên tiếng nắp quan tài di động.

Cam Lộ bỗng nhiên quay đầu, nắp quan tài đá đang chậm rãi di động về phía cô ta, lộ ra đồ vật trong quan tài.

Cũng đã mở ra, nói gì cũng vô ích.

Nắp quan tài mở ra, trong quan tài yên lặng, không phát sinh chuyện gì cả.

Đám người chậm chạp tới gần quan tài đá, nhìn vào bên trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio