Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 2031: vấn tiên hoàng tuyền (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh trở lại Vấn Tiên Lộ, người máy đã sửa sang lại danh sách.

Sơ Tranh đi đến chỗ Liễu Trọng ăn một tô mì.

"Nha đầu, điều tra thế nào rồi?" Liễu Trọng bưng bát mì, ngồi xuống đối diện Sơ Tranh.

Sơ Tranh ném hình ảnh 3D ra trong không khí: "Người trên danh sách đều phải kiểm tra đối chiếu từng người. Vừa vặn đến thời gian tổng điều tra ba năm một lần, trực tiếp gửi văn kiện xuống, để người phía dưới hiệp trợ. Tất cả các trường hợp sống nhờ phi pháp đều dựa theo quy củ mà xử trí."

"Làm như vậy sẽ không đánh cỏ động rắn chứ?"

Sơ Tranh ăn xong hai miếng cuối cùng, đập đũa xuống mặt bàn: "Tôi sẽ sợ một con rắn?"

Liễu Trọng: "..."

Liễu Trọng nghĩ nghĩ, vẫn khuyên: "Dù sao bây giờ chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, ngay cả mục đích của đối phương chúng ta cũng không biết rõ ràng, tình huống này sẽ gây bất lợi cho chúng ta."

"Nếu đều đã gây bất lợi cho chúng ta, thì còn có thể càng thêm bất lợi được à?"

Sơ Tranh hơi ngửa người ra sau, dựa vào thành ghế.

"Liễu Trọng, tuổi của chú càng lớn, sao lại trở nên lo sợ đủ điều rồi?"

"..."

Liễu Trọng đã qua độ tuổi kêu đánh kêu giết từ lâu rồi.

Vấn Tiên Lộ bên này đại cục là do Sơ Tranh điều khiển, nhưng những chuyện khác đều do một mình ông xử lý.

Ông đương nhiên sẽ càng cân nhắc nhiều hơn.

Chuyện này cũng giống như có một ông chủ tùy hứng đột nhiên nổi lên ý tưởng, động động mồm mép, nhưng người khổ lại là người đứng đầu phía dưới ông chủ, phải cân nhắc ý tưởng này có tính áp dụng hay không, độ khó áp dụng lớn cỡ nào, phải tiêu hao bao nhiêu nhân tố, vân vân.

Đó là chuyện mà một câu nói có thể quyết định sao?

Bây giờ Sơ Tranh chính là ông chủ tùy hứng kia.

"Liễu Trọng, chú đừng quên đây là nơi nào." Đầu ngón tay Sơ Tranh khẽ gõ trên mặt bàn: "Nơi này không tới phiên chúng nó diễu võ giương oai. Cái mạng của Vạn Phi vẫn còn chưa tính đâu."

Liễu Trọng: "..."

"Chú hiểu rồi."

Sơ Tranh đứng dậy rời khỏi cửa hàng, cô cũng không trở về, ngược lại đi vòng quanh Vấn Tiên Lộ.

Trên nửa đường gặp gỡ Tinh Kiều, Sơ Tranh túm cả cậu bé đi luôn.

"Sư phụ, chị đang làm gì vậy?"

Sơ Tranh vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng sẽ khom người xuống loay hoay một vài thứ trên đường, hoặc là đá điêu khắc hoặc là cột đèn...

"Bố trí phòng ngự cho Vấn Tiên Lộ, gần đây không yên ổn, để phòng ngừa vạn nhất, trước tiên phải kích hoạt phòng ngự."

Tinh Kiều nghi hoặc: "Kích hoạt?"

"Phòng ngự của Vấn Tiên Lộ đều là sinh vật không biết, không cho chúng nó ăn no thì chúng làm việc thế nào?"

Tinh Kiều: "..."

Nghĩ đến tấm gương có thể truyền tống kia, Tinh Kiều lại trấn định lại.

Tinh Kiều không hiểu liền hỏi: "Chúng ta có thể giết chết những sinh vật không biết này, cũng có thể thúc đẩy sai khiến chúng nó?"

"Mọi người không thể, tôi có thể." Sơ Tranh ngừng một chút: "Chờ sau khi em triệt để trở thành chủ nhân của Vấn Tiên Lộ, thì em cũng có thể."

Tinh Kiều chớp chớp mắt, dường như hiểu được lời Sơ Tranh nói.

"Vậy thứ chị cho ăn là cái gì?"

"Linh Phách." Sơ Tranh không phải rất muốn dạy, nhưng mà đồ đệ của mình, không dạy sao được.

"Sinh vật không biết trừ lấy nhân loại làm thức ăn, thì Linh Phách cũng là thứ bọn nó thích."

Nhân loại là mỹ thực, Linh Phách chính là lực lượng.

Hai thứ này, sinh vật không biết đều thích.

Tinh Kiều hơi chần chờ: "Nhưng Linh Phách không phải là đồng loại của bọn nó..." Linh hồn của đồng loại sao?

"Ừ, đúng thế." Những thứ này không phải trong sách đều có ghi sao? Thằng nhóc này đọc sách kiểu gì vậy!

Tinh Kiều: "Bọn nó ăn Linh Phách của đồng loại?"

Sơ Tranh gật đầu rất đương nhiên: "Có thể tăng trưởng lực lượng, vì sao lại không ăn? Em cho rằng bọn nó là cái gì? Bọn nó không phải con người, Tinh Kiều, em đừng dùng tiêu chuẩn của con người để nhận định về bọn nó."

Đặt ở trong mắt người bình thường, bọn nó đều là quái vật.

Khuôn mặt nhỏ khốc soái của Tinh Kiều căng cứng: "Em biết rồi."

-

Sơ Tranh giải quyết vấn đề phòng ngự, bảo Tinh Kiều tự đi đọc sách.

Trong lòng Tinh Kiều đang có chuyện, sao có thể đọc vào được.

"Chuyện của chú em, em lo lắng cũng vô dụng." Sơ Tranh lơ đãng nói: "Người chuyên nghiệp như bọn họ cũng không có cách, em ở đây lo lắng, trừ lãng phí thời gian thì không có bất kỳ tác dụng gì."

"Nhưng mà..."

Chú ấy là chú của em.

Em lo lắng không phải nên làm sao?

Trên khuôn mặt nhỏ căng cứng của Tinh Kiều lộ ra mấy phần buồn bã.

Sơ Tranh không có chút ý tứ an ủi nào, cũng vô cùng máu lạnh mà nói: "Đọc không được thì đừng đọc, đi tìm Tạ Thời, bảo cậu ta dẫn em ra ngoài làm việc."

"Làm việc gì?"

Tinh Kiều có chút mờ mịt.

Sơ Tranh: "Tinh Kiều, tôi hi vọng em nhớ kỹ, bắt đầu từ thời khắc em ký khế ước, thì nên lấy Vấn Tiên Lộ làm trọng. Mà em thân là chủ nhân đời tiếp theo được tuyển chọn của Vấn Tiên Lộ, trách nhiệm em phải gánh vác càng nhiều hơn."

"Chuyện bây giờ Liễu Trọng làm, về sau đều phải do em làm, em phải chủ động đi tìm hiểu tình trạng bây giờ của Vấn Tiên Lộ, có vấn đề gì cần phải giải quyết, không hiểu thì học."

"Vấn Tiên Lộ không phải cái nôi, em nhất định phải học được cách dựa vào chính mình."

Sơ Tranh nói đến đây, không biết nghĩ đến cái gì, dừng một chút.

Giọng điệu vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ, nhưng nhẹ đi mấy phần: "Em đi tìm Tạ Thời trước đi, cậu ta sẽ dạy em."

Tinh Kiều gật gật đầu, quay người đi về hướng nơi ở của Tạ Thời.

"Tinh Kiều."

Sơ Tranh gọi cậu bé lại.

Tinh Kiều nghiêng đầu nhìn sang.

Sơ Tranh đi qua, đưa một lá bùa cho cậu: "Lúc gặp nguy hiểm thì đốt lá bùa này, tôi sẽ đi cứu em."

"Cảm ơn sư phụ."

"Đi đi."

-

Tinh Kiều tìm đến chỗ Tạ Thời, cậu ta đang thương lượng gì đó với Dạ Nguyệt Lê, thấy cậu vào, Tạ Thời và Dạ Nguyệt Lê đồng thời im lặng.

"Tinh Kiều tới à." Tạ Thời đánh vỡ trầm mặc trước: "Có chuyện gì không?"

"Sư phụ bảo em đi theo anh."

"... Như thế à." Tạ Thời thói quen gãi gãi mũ hề của mình: "Anh Nguyệt Lê, vậy em đi cùng Tinh Kiều, anh tìm chị Tô Nghiêu hoặc là Mai Cơ nhé?"

"Ai." Dạ Nguyệt Lê thở dài: "Tô Nghiêu độc lai độc vãng, Mai Cơ đi cùng Khương Tam Trản rồi, chú Liễu chắc chắn không chơi, xem ra tôi phải đi một mình rồi."

Dạ Nguyệt Lê cười cười với Tinh Kiều, sau đó trực tiếp ra ngoài.

Tinh Kiều nhẹ chau mày lại: "Có phải em gây thêm phiền toái cho các anh không?"

"Sao lại thế, em sau này..." Tạ Thời gượng cười hai tiếng: "Sơ Tranh tiểu thư bảo tổng điều tra hồ sơ sinh vật không biết sống nhờ, cũng không khác gì mấy so với tổng điều tra nhân khẩu của con người ấy, mấy bộ phận quan trọng chú Liễu sẽ dẫn người đi phụ trách. Chúng ta bên này cũng không nguy hiểm lắm, chỉ là sẽ hơi mệt mỏi."

Cho dù có K1 truyền tống, truyền tống đến truyền tống đi, cũng rất mệt mỏi.

"Chúng ta tổng điều tra những thứ này có mục đích gì?"

"Em vẫn chưa biết à?"

Tinh Kiều lắc đầu.

"Vốn là thế này, mỗi ba năm sẽ tổng điều tra một lần, cũng giống như tổng điều tra nhân khẩu vậy đó. Sống nhờ hợp pháp cần xác nhận lại một lần nữa, còn có một số trường hợp sống nhờ phi pháp thì phải xử lý.

"Vốn còn cách thời gian tổng điều tra tới hai tháng, nhưng gần đây sống nhờ phi pháp rõ ràng tăng lên rất nhiều, Sơ Tranh tiểu thư còn phát hiện có người ác ý sống nhờ, cho nên bây giờ phải tổng điều tra sớm."

"Em yên tâm, chiến trường chính là Kinh Nam Thành, trước mắt là do chú Liễu dẫn người điều tra, những này khu vực của chúng ta hệ số nguy hiểm không cao, cũng xem như khá dễ dàng."

"Em biết rồi."

"Vậy chúng ta bắt đầu đi."

"Dạ."

Tạ Thời giảng giải kiên nhẫn hơn Sơ Tranh rất nhiều.

Năng lực phân tích của Tinh Kiều mạnh, cơ bản một lần là hiểu.

Tạ Thời dẫn cậu đến mấy chỗ, sau đó Tinh Kiều đã có thể tự điều tra xác nhận, giao kết quả đến tổng kho số liệu.

"Tổng kho số liệu này..."

"À, có nhìn thấy người máy bên cạnh Sơ Tranh tiểu thư không? Tổng kho số liệu chính là nó."

"Tổng kho số liệu rất nhiều thứ chúng ta bên này đều không có quyền hạn, chỉ có Sơ Tranh tiểu thư có."

"Nhưng quyền hạn của em chắc là cao hơn anh."

Tinh Kiều không biết quyền hạn của mình có cao không, công năng cậu có thể tìm tòi ra còn rất có hạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio