Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 2082: khoảng cách năm ánh sáng (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sinh vật đi ra ngoài quá nhiều, người bên ngoài vội vàng không kịp chuẩn bị, hoàn toàn không biết nên đuổi theo bên nào.

Sơ Tranh và bốn người kia thừa dịp hỗn loạn rời đi, không gây nên sự chú ý quá lớn.

Rời khỏi phạm vi lò mổ, quân đoàn số 1 tò mò hỏi: "Phó đôn đốc Lương, chiêu thức vừa rồi của cô là gì vậy?"

Quân đoàn số 1 học theo dáng vẻ của Sơ Tranh phất tay.

"Sao những cánh cửa đó lại tự mở ra?"

Quân đoàn số 2 3 4 cũng rất tò mò nhìn cô.

"..." Thế này bảo ta bịa kiểu gì đây? "Hỏi ít thôi!"

Sơ Tranh là cấp trên, cô không nói, mấy người này cũng không dám lỗ mãng.

Quân đoàn số 2 thử dùng thiết bị đầu cuối cá nhân liên lạc với những người khác, kết quả giống như Sơ Tranh nói, căn bản không có bất kỳ đáp lại nào.

"Thế này không đúng... Cho dù những người khác ở xa, không liên lạc được, thì chúng ta ở gần như vậy, cũng không thể không có phản ứng mà?" Quân đoàn số 3 đưa ra chất vấn.

Mọi người phát hiện ngay cả thiết bị của người bên cạnh cũng không có phản ứng.

Quân đoàn số 1: "Chắc là nơi này có thứ gì đó che chắn tín hiệu của chúng ta."

Mọi người nhụt chí dựa vào chân tường.

Vốn chỉ đi tham gia diễn luyện, kết quả không hiểu thấu bị công kích, sau đó còn rơi xuống đây!

"Phó đôn đốc Lương, chúng ta làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ?

Ta làm sao biết làm sao bây giờ!

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường sau lưng, trong đầu là giọng nói nhắc nhở thời gian nhiệm vụ sắp hết của Vương Giả.

Cô như có điều suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn quân đoàn số 1 2 3 4: "Đi làm một chuyến lớn."

Quân đoàn số 1 2 3 4: "???"

-

Chỗ Đỗ Bang ở là chỗ tốt nhất toàn bộ thành trấn, chỗ cao có thể quan sát toàn thành trấn.

Lúc này Đỗ Bang lại không vui vẻ gì.

Vừa rồi có người đến báo, những thứ nhốt trong lò mổ chạy sạch.

"Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, cần mấy người làm gì?" Đỗ Bang chỉ vào người phía dưới: "Mấy người còn đứng đó làm gì, đi bắt đi!! Bắt về không sót con nào cho tôi!"

Người phía dưới nhanh chóng đi ra ngoài.

Đỗ Bang tức giận đến dậm chân, cuối cùng vẫn không hết giận được, tính khí nóng nảy đập không ít thứ.

"Lão đại lão đại... Xảy ra chuyện rồi!"

Ánh mắt sắc bén của Đỗ Bang đảo qua: "Lại xảy ra chuyện gì?"

Người báo tin nuốt một ngụm nước bọt: "Có... Có người đánh vào rồi."

Đỗ Bang hoài nghi mình nghe lầm: "Mày nói cái gì?"

Chỗ này của hắn ta là nơi nào? Ai dám đánh vào?

Đỗ Bang bỗng nhiên nghĩ đến mấy khoang thoát hiểm rơi từ trên trời xuống mấy ngày trước, hắn ta còn bắt mấy người...

Những khoang thoát hiểm kia nhìn rất cao cấp, chẳng lẽ là những người kia à?

Đỗ Bang ngồi không yên: "Đi xem thử xem!"

Đỗ Bang tưởng rằng những người kia dẫn đội ngũ đánh tới, hấp tấp đi xem, kết quả phát hiện chỉ là một cô gái...

"Một cô gái mà mấy người cũng không giải quyết được?" Đỗ Bang dồn sức đánh đầu người báo tin một trận: "Còn có thể phế hơn nữa không? Hả?"

"..."

Không phải bọn họ không giải quyết được, là cô gái này... Cũng không phải là người mà!

Đỗ Bang xả giận xong, chỉ vào người phía dưới: "Bắt cô ta lên đây cho tôi."

"Lão... Lão đại..."

"Đi đi!"

"..."

Đỗ Bang vốn cho rằng bắt một con ranh con, rất nhanh là có thể kết thúc, ai biết người của hắn ta đi lên một người là ngã một người.

Lúc này Đỗ Bang mới biết rõ mình xem thường cô gái này rồi.

Nhưng hắn ta cũng không cảm thấy một mình cô có thể đối phó với mình.

Cho nên...

"Tôi sai rồi!" Đỗ Bang nằm rạp dưới đất, lớn tiếng gào: "Có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm ngài, ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi."

Sơ Tranh buông chân giẫm lên Đỗ Bang ra, đá văng người ra.

Quân đoàn số 1 2 lập tức tiến lên, đè người lại.

Người của Đỗ Bang đại bộ phận đều nằm rạp trên mặt đất, có người thở gấp, người đứng đấy, thấy lão đại nhà mình ở trong tay Sơ Tranh, cũng không dám làm càn.

Cô gái này là người sao?

Nhiều người như vậy cũng không phải là đối thủ của cô, ngay cả vũ khí nóng cũng không làm gì được cô.

Mẹ nó đây là ma quỷ thì có!

"Tôi mượn địa bàn của anh dùng một chút, anh không có ý kiến gì chứ?" Sơ Tranh lễ phép hỏi.

"Không có ý kiến không có ý kiến, về sau ngài chính là lão đại." Đỗ Bang nào dám có ý kiến, rất thức thời lấy lòng: "Ngài nói cái gì thì chính là cái đó."

Người của Đỗ Bang có khoảng hơn một ngàn người, nhân khẩu của toàn bộ thành trấn khoảng chừng hai vạn người.

Trừ thành trấn này, thì tinh cầu này còn có những thành trấn khác, hầu như đều là dạng quy mô như của Đỗ Bang, mọi người tự làm vua ở địa bàn mình, bình thường sẽ không xâm phạm địa bàn đối phương.

Người bên ngoài tới, đều sẽ bị bắt lại, nếu như thuận theo thì sẽ không giết.

Nhưng có một số không thuận theo, thì sẽ...

"Khu vực này thường xuyên có người rơi xuống?" Một tinh cầu hoang như thế này, sao lại có nhiều người như vậy? Phải rơi xuống bao nhiêu người chứ?

"Cũng gần giống vậy." Đỗ Bang khom người: "Trên tinh cầu này có một mảnh từ trường, người không có kinh nghiệm, phi thuyền sẽ rất dễ dàng bị từ trường hút xuống. Nhưng mà nhiều người như vậy, vẫn dựa vào mọi người sinh sôi thêm."

Nơi này cũng không phải hình thành trong thời gian ngắn, đã có lịch sử rất lâu.

Chỉ cần nhân loại nguyện ý sinh sôi, thì tốc độ kỳ thật cũng rất nhanh...

Trong lòng Sơ Tranh kỳ quái, có loại nơi kỳ quái như vậy, tại sao không ai báo cáo lên?

Quân đoàn số 2 cũng có nghi vấn tương tự, lúc này lên tiếng hỏi: "Phía trên không phát hiện ra à?"

"... Đây vốn chính là một con đường trái phép." Đỗ Bang khô cằn đáp.

Phi thuyền vượt biên trái phép có thể tốt bao nhiêu?

Cho nên tỉ lệ bị từ trường trên không của tinh cầu làm ảnh hưởng rơi xuống càng lớn hơn.

Như vậy vấn đề tới.

Chiến hạm của bọn họ, vì sao lại đi trên con đường vượt biên trái phép?

Quân đoàn số 1 2 3 4 rõ ràng cũng phát hiện ra vấn đề, liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi hoặc.

Chuyện này khoan hãy đề cập tới, Sơ Tranh có chuyện quan trọng hơn.

"Tôi hỏi anh một chuyện."

"Ngài hỏi."

"Anh có tinh thạch Xích Đồng à?"

"..."

Đỗ Bang rất muốn gạt ra một nụ cười, nhưng mà quá khó, hắn ta cười không nổi, nhịp tim nhảy bình bịch không ngừng.

"Ngài... Nói tinh thạch Xích Đồng là?" Đỗ Bang kéo cơ bắp cứng ngắc trên mặt hỏi.

Sơ Tranh giọng điệu chắc chắn: "Anh biết tôi đang nói cái gì."

"Tôi..."

Sơ Tranh đột nhiên giơ tay, người đứng phía sau Đỗ Bang không chút dấu hiệu báo trước quỳ bịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch túm lấy cổ mình.

Dáng vẻ như vậy, giống như có người đang ghìm chặt cổ hắn vậy.

Đỗ Bang kinh hãi, sao cô làm được?

Đây là kỹ thuật đen gì sao?

"Nghĩ cho cẩn thận."

Giọng nói lạnh lẽo của cô gái từ bên trên vang lên.

Đỗ Bang: "..."

Quân đoàn số 1 2 3 4: "..."

Mắt thấy hai mắt người kia đã trắng dã, sắp không chịu được, Đỗ Bang sợ mình cũng rơi vào kết cục này, khát vọng sống khiến cho hắn ta mở miệng: "Tôi biết."

"Lấy ra."

"..."

Trái tim Đỗ Bang nhỏ máu, đây chính là thứ hắn ta chuẩn bị đưa đi đổi, thứ đồ chơi này rất đáng tiền.

Mạng quan trọng hay đồ quan trong hơn?

Đỗ Bang cảm thấy mạng quan trọng hơn.

Tinh thạch Xích Đồng Đỗ Bang lấy ra không nhiều không ít, vừa vặn mười miếng.

Mỗi một miếng đều dùng hộp kim loại đơn độc đựng.

Mặt ngoài nhìn qua hơi giống đồng, nhưng nó lại là dạng tinh thể, lúc có ánh sáng chiếu vào thì khá xinh đẹp.

Trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không có thứ đồ chơi này, nhưng một mặt cha chết mẹ chết kia của Đỗ Bang, thì có vẻ thứ này rất đáng tiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio