Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 2115: vua hải tặc (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đang suy nghĩ, làm sao xử lý đảo chủ, thay vào đó.

Thừa dịp ban đêm không có ai, Sơ Tranh ra ngoài tản bộ một vòng, làm quen địa bàn một chút.

Một đường tản bộ này, lại đi đến xảy ra chuyện rồi.

Hơn nửa đêm Sơ Tranh thấy mấy người lén lén lút lút khiêng bao tải đi về phía bờ biển đi. Muộn như vậy, còn làm việc như thế, tinh thần trọng nghĩa của Sơ Tranh tăng cao, cảm thấy mình phải làm người tốt, lập tức đi theo.

Mấy người kia mang bao tải lên bè gỗ, đi vào trong biển một khoảng cách, sau đó ném bao tải vào trong biển, rất nhanh trở lại bờ.

Sơ Tranh đứng ở bên bờ, nhìn về phía mặt biển, nơi xa là một tầng sương mù mông lung, dường như bao vây toàn bộ đảo lại.

Trước đó Sơ Tranh từng nghe Trang Bình của nhà ở tạm kia nói, xung quanh hải đảo này vẫn luôn có sương mù, ban ngày cũng có, chỉ là không rõ ràng, nếu như không có đám hải tặc dẫn đường, thì căn bản không thể rời khỏi vùng này.

Cho nên những người bị bắt tới kia, muốn chạy trốn căn bản không có khả năng.

Mấy người kia đã trở về, buộc chặt bè gỗ, rồi kết bạn rời đi.

Sơ Tranh chờ người đi rồi, vớt bao tải trong biển kia lên, nương theo ánh sáng nhạt, nhìn thứ trong bao tải... Người?

Người hoàn toàn biến đổi hình dạng.

Trước khi chết không biết đã trải qua chuyện gì, nhìn rất kinh khủng.

Đêm hôm khuya khoắt từng trận âm phong thổi tới, đáy lòng Sơ Tranh run rẩy, mang bao tải lên bờ.

Ngày thứ hai, Sơ Tranh lại nhìn thấy người kia lén lén lút lút ném bao tải, lần này Sơ Tranh trực tiếp mò được hai cái lên.

Cô theo đuôi... Theo dõi đối phương một đường đến chỗ ở của đảo chủ, nhìn bọn họ vào phủ đảo chủ.

Mấy ngày kế tiếp, Sơ Tranh lục tục ngo ngoe thu thập được năm cái bao tải. Tất cả bao tải đều bị cô bày trong rừng, nếu người nào nhìn thấy một màn quỷ dị này, thì có lẽ sẽ bị dọa cho điên mất.

"Cô nương, cô... cô gọi ta tới đây làm gì?" Trang Bình run rẩy nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy sau cổ có từng trận âm phong, cực kì khiếp người.

Sơ Tranh đi phía trước, bước chân không nhanh không chậm, vô cùng nhàn nhã.

"Cô... Cô nương?" Trang Bình không nhận được đáp lại, lại kêu một tiếng.

Sơ Tranh dừng bước lại, chỉ vào một loạt đen sì cách đó không xa: "Chuyển những cái này về đi."

"Cái...cái gì?" Trang Bình cẩn thận nhìn sang bên kia, nhưng đáng tiếc chỉ nhìn thấy thứ dài dài đen sì, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Sơ Tranh: "Tin tưởng ta, ngươi sẽ không muốn nhìn."

Trang Bình: "..."

Trang Bình đè ép lòng hiếu kỳ, thở hổn hển bắt đầu chuyển.

Đụng phải đồ vật, Trang Bình đại khái có thể suy đoán bên trong là gì...

Này quá dọa người rồi!

Nhưng hắn không dám nói, run rẩy bắt đầu chuyển.

-

"Phù phù phù..."

Tiếng bước chân lộn xộn đột nhiên truyền đến từ đằng xa, Trang Bình giật mình, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.

Có âm thanh dần dần vang lên.

"Đuổi theo!"

"Ở phía trước!"

"Có hai tên chạy về phía bến cảng, mau đuổi theo!"

Trang Bình hơi run rẩy, bao tải trong tay đập xuống đất, phát ra một tiếng vang trầm nặng.

Một tiếng này vang lên quá đột ngột trong bóng tối yên tĩnh, bóng người chạy ra bên kia cũng sợ đến mức cứng đờ tại chỗ.

Hai bên mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí hết sức khó xử.

Ánh lửa dần dần xuất hiện ở giữa cây cối phía sau, đang đi về phía bọn họ bên này, chẳng mấy chốc sẽ đến chỗ bọn họ.

"Ngươi... Các ngươi cũng đến bắt chúng ta?" Hai bóng người bên kia run lẩy bẩy hỏi.

Sơ Tranh: "Ngươi thấy chúng ta giống không?"

"..."

Không giống lắm.

Mặc dù tối như bưng không thấy rõ hai người này đang làm gì, nhưng nhìn từ hành vi lén lút đến bó đuốc cũng không đốt của họ, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Tiếng bước chân và ánh lửa càng ngày càng gần...

"Cô nương..." Trang Bình lấy lại tinh thần, hoảng hốt hỏi: "Làm sao bây giờ?"

"Vội cái gì." Sơ Tranh nhấc chân đạp bao tải xuống sườn dốc bên cạnh: "Xuống dưới."

"A a vâng!" Trang Bình hoang mang lo sợ, Sơ Tranh nói thế nào thì hắn ta làm thế ấy.

Hai người bên kia thấy Sơ Tranh và Trang Bình biến mất trong bóng đêm, không biết có phải bị sợ đến choáng váng hay không, mà một lát sau vẫn không hề động.

"Không đi?" Sơ Tranh đột nhiên lại ló đầu lên, hỏi hai người bên kia.

"!!!"

Kỳ thật hai người cũng không biết chạy trốn từ đâu, Sơ Tranh đưa ra lời mời, bọn họ lập tức chạy về phía Sơ Tranh bên kia.

-

Tiếng bước chân đi qua phía trên, ánh lửa lấp lóe, kéo cái bóng của cây cối thành hình thù kỳ quái.

Ánh lửa dần dần đi xa, bốn phía lâm vào trong bóng tối.

Lúc này bọn họ ở trong một cái sơn động, cửa hang có dây leo rủ xuống, vừa vặn ngăn chặn cửa hang.

Sơ Tranh ngồi trên tảng đá trong sơn động, Trang Bình không có hình tượng gì ngồi dưới đất thở.

Hai người khác ôm lấy nhau, núp bên trong góc sơn động, cũng chỉ có tiếng hít thở nặng nề.

Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh lại, không nghe được một chút âm thanh nào, một người trong đó run giọng đặt câu hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn giúp chúng ta?"

Ngữ điệu của Sơ Tranh lạnh như băng: "Bằng không thì giết các ngươi?"

"..."

Đây là lý do gì?

Nhưng cô nương này thật dữ... Hai người không dám nói chuyện lắm.

Hai người này một nam một nữ, nữ tên là Hà Đồng, nam tên là Chương Nhuế. Hai người đều mới bị bắt về lần này, trước đó đều không quen.

Lần vận động chạy trốn này, trừ bọn họ ra, còn có ba người nữa, nhưng chạy tách khỏi bọn họ, cũng không biết bây giờ đã bị bắt lại chưa.

"Mặc dù không biết vì sao ngươi lại giúp chúng ta, nhưng vẫn phải cảm ơn... cảm ơn ngươi." Con gái tương đối dễ cảm động, Hà Đồng yếu ớt nói với Sơ Tranh một câu.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】

Sau đó Chương Nhuế cũng nói lời cảm ơn theo Hà Đồng, nhưng rõ ràng có chút phòng bị cô, Sơ Tranh không nhận được thẻ cảm ơn.

Chậc.

Cũng tốt, suy cho cùng vẫn có một tấm, không phí công cứu.

"Đây... Đây là cái gì?" Hà Đồng đột nhiên lên tiếng, nàng ta mò trúng đồ vật bên cạnh, trơn nhẵn.

Đồng thời, Trang Bình đốt cây châm lửa, bóng tối trong sơn động bị xua đi.

Trước mắt Hà Đồng sáng lên, thấy rõ thứ mình sờ.

Trong nháy mắt kia, thân thể Hà Đồng lạnh buốt, không theo khống chế há mồm la to.

"A..."

Trang Bình giật mình một cái, tiến lên bịt miệng Hà Đồng.

"Đừng kêu!"

Hà Đồng sợ đến mức con ngươi trợn tròn, trên mặt vốn cũng không nhiều huyết sắc đã hoàn toàn biến mất.

Trang Bình cũng rất sợ, nhưng bây giờ hắn ta không thể không làm như vậy: "Các ngươi muốn dẫn những người kia về à?"

Nước mắt của Hà Đồng tí tách rơi xuống, nghe thấy lời Trang Bình, bỗng nhiên lắc đầu.

Trang Bình thử buông nàng ta ra, thấy nàng ta thật sự không kêu nữa mới hoàn toàn buông tay ra.

Hà Đồng trực tiếp bổ nhào vào chỗ Chương Nhuế, hai người cùng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, run lẩy bẩy.

Trang Bình kéo kéo bao tải vào bên trong.

Lúc trước hắn ta không mở ra, vừa rồi có thể là bao tải lăn xuống đụng phải đá vụn, bị rách, cho nên có thể trông thấy thứ bên trong.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên nhìn thấy một màn như thế, Trang Bình cũng tê cả da đầu, đáy lòng phát sợ.

Đây...

Đây là người sao?

Thật buồn nôn.

Trang Bình không phải buồn nôn vì thi thể hư thối tạo thành, mà là bản thân thi thể này đã cực kỳ buồn nôn.

Người này là cô nương này giết sao?

Cô có giết mình giống vậy không?

Trang Bình càng nghĩ càng sợ hãi, cũng run theo bọn Hà Đồng.

Sơ Tranh: "..." Bình tĩnh một chút, ta không ăn thịt người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio