Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 2576: phiên ngoại 1: năm tháng vì mời (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên1

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chuyện Kỳ Kỳ được tìm về, lại bị sôi nổi đưa tin một phen.

Kỳ Kỳ lúc ấy xác thực té từ trên sườn núi xuống, lúc cô bé tỉnh lại, thì phát hiện mình nằm trong nhà người khác.

Lúc ấy cô bé bị thương không nhẹ, luôn luôn ngủ mê man.

Bình thường người kia chỉ cho cô bé uống một chút thuốc Đông y, cũng không đưa cô bé đi khám bác sĩ.

Mạng Kỳ Kỳ cũng lớn, loại chữa trị như vậy mà lại còn chữa khỏi.

Nghe nói căn cứ vào lời khai của người bị bắt lại, bọn họ phá được vụ án lừa bán trẻ con vô cùng lớn.

Ngày hôm sau cha mẹ Kỳ Kỳ dẫn theo người tìm tới cửa, còn mang theo truyền thông.

Mông Trần thấy có truyền thông, lập tức tránh lên trên lầu.

"Ba người vào đi, mấy người không được vào." Sơ Tranh không cho phép truyền thông vào.

Những người kia rõ ràng có chút bất mãn.

"Tôi không tiếp nhận quay chụp, tôi cũng hi vọng trong tin tức mấy người đưa tin đừng có tôi, nếu không tôi không ngại kiện mấy người tội xâm phạm quyền riêng tư và quyền chân dung của tôi đâu."

"..."

Tòa biệt thự đằng sau Sơ Tranh im ắng viết "con mẹ nó chứ ông giàu".

-

Cha mẹ Kỳ Kỳ cũng rất ghét bọn truyền thông này, không giúp họ tìm con gái, mà ngày nào cũng không sợ làm phiền người khác hỏi toàn những câu vớ va vớ vẩn, không ngừng dằn vặt họ.

Cho nên Sơ Tranh không cho người ta vào cửa, họ không có ý kiến.

Sơ Tranh khóa cửa lại, dẫn họ vào nhà.

"Chị siêu lợi hại, thế này thế này nè, xong là quật ngã được mụ heo mập kia luôn! Siêu siêu lợi hại luôn!" Kỳ Kỳ vừa khoa tay, vừa nói, "Sau này con cũng muốn được lợi hại như chị vậy đó."

Kỳ Kỳ nói càng vui vẻ, mẹ Kỳ Kỳ lại càng đau lòng.

Cuối cùng bụm mặt, khóc không thành tiếng: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô."

"Không phải tôi phát hiện ra con bé, tôi chỉ là thuận tay mà thôi, không cần cảm ơn tôi."

"Đúng rồi, anh đâu ạ?" Kỳ Kỳ quay đầu nhìn xung quanh.

"Trên lầu."

"Vì sao anh không xuống?"

"Hắn không thích những người bên ngoài."

Kỳ Kỳ "A" một tiếng, lại hỏi: "Em có thể đi tìm anh được không ạ?"

"Kỳ Kỳ, không được không có lễ phép." Ba Kỳ Kỳ lắc đầu.

"Nhưng con mang một quả trứng gà cho anh, con muốn cho anh mà." Kỳ Kỳ lấy quả trứng gà mình nhét trong túi ra, "Ba xem này, lấn trước con ăn một quả trứng gà của anh, anh cũng đang tuổi lớn mà."

Ba Kỳ Kỳ: "..."

Hôm nay con bé đột nhiên muốn hai quả trứng gà, anh ta còn cảm thấy là khoảng thời gian này con bé bị ngược đãi, ngay cả trứng gà cũng muốn tận hai quả.

"Hắn ở tầng hai."

Kỳ Kỳ lại nhìn ba mình, nhận được sự cho phép, lúc này mới chạy lên lầu.

-

Chờ Mông Trần dắt Kỳ Kỳ xuống lầu, Sơ Tranh và cha mẹ Kỳ Kỳ cũng đã nói chuyện xong xuôi rồi.

Mông Trần xuống, lại là một đợt cảm ơn nữa.

Chờ họ rời đi, Mông Trần đứng sau màn cửa, nhìn ra bên ngoài.

Trước khi Kỳ Kỳ lên xe, còn vẫy tay về phía họ.

Có thể là tìm được Kỳ Kỳ rồi, khách du lịch đến đây lại náo nhiệt lại, người trong thôn ngày nào cũng loay hoay đến khí thế ngất trời.

Không biết Sơ Tranh lấy đâu ra một đống thiết bị live stream về.

"Cô muốn live stream?" Mông Trần có chút ngoài ý muốn.

"Anh muốn chơi không?"

Mông Trần lắc đầu, cách ống kính rất xa.

"Tôi còn chưa mở, anh cách xa như vậy làm gì, tới đây."

"..." Mông Trần nhìn kỹ một chút, xác định Sơ Tranh không mở live, lúc này mới đi qua.

Hắn cúi đầu nhìn những thứ kia, Sơ Tranh đột nhiên giơ tay ôm lấy eo hắn.

Mông Trần cứng lại, sau đó tiếp tục loay hoay những vật nhỏ trên bàn, không để ý đến của động tác Sơ Tranh.

"Anh thật sự không muốn đi học tiếp nữa sao?"

"Ừ."

"Là không muốn đến trường học, hay là không muốn học?"

"... Không thể đến trường học."

"Không thể?"

"Tôi..." Mông Trần trầm mặc hồi lâu, hít sâu một hơi, nói: "Tôi ở đây, là trốn nợ, nếu bọn họ tìm được tôi... Sẽ rất phiền phức."

Đám đòi nợ kia chính là lưu manh xã hội đen, chuyện gì cũng làm được...

Trước đó nếu không phải mình chạy nhanh, thì đã sớm bị những người kia bắt được rồi.

Mông Trần không biết tại sao mình lại nói ra chuyện này, nhưng hắn chính là muốn nói.

Những chuyện này đè lên một mình hắn, có đôi khi hắn thật sự cảm thấy thở không nổi.

Hắn từng trải qua những chuyện như hơn nửa đêm có người cạy cửa; đi trên đường thì đột nhiên bị một đám người đuổi theo; cửa nhà đẫm máu như hiện trường án mạng.

Có đôi khi nửa đêm nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hắn sẽ rất sợ.

Sơ Tranh trực tiếp kéo người vào trong lòng ôm, nhẹ giọng trấn an: "Tôi ở đây."

Mông Trần khó có khi chủ động ôm cô, đầu chôn trong cổ cô, hồi lâu không nhúc nhích.

Chờ Mông Trần trở lại bình thường, phát hiện mình mập mờ ngồi trên người Sơ Tranh, lập tức muốn đứng dậy.

Sơ Tranh ấn lấy hắn: "Cũng đã ngồi lâu như vậy rồi, bây giờ sợ gì nữa?"

"Cô thả tôi ra..." Mông Trần thấp giọng nói.

"Không thả thì sao?"

"..."

Không thả... Không thả hắn cũng không có cách nào.

Sơ Tranh chính là không thả ra hắn, ôm hắn tiếp tục chỉnh lý đồ trên bàn.

Có nhiều thứ cần xem hướng dẫn, Sơ Tranh liền bảo hắn cầm, cô vừa nhìn vừa làm.

Lúc đầu Mông Trần còn mất tự nhiên, sau đó nhìn thái độ hoàn toàn coi như ôm cái gối của Sơ Tranh, hắn cũng từ từ thả lỏng ra.

Ngoài cửa sổ có thể trông thấy mảng lớn đồng ruộng, luồng gió mát thổi qua màn cửa, đang bay múa trong ánh nắng.

Chim chóc không biết tên lướt qua phía trước cửa sổ, để lại tiếng hót êm tai.

Trong phòng tĩnh mịch lại ấm áp, cho Mông Trần nhiều thêm một loại cảm giác an tâm và năm tháng yên bình.

Hắn thích cảm giác như vậy.

"Mông Trần."

"Hả?" Mông Trần theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh.

Cánh môi bất ngờ đụng phải một mảnh mềm mại, trong tiếng "tách" một cái, dừng lại trên màn hình điện thoại di động.

Mông Trần: "..."

Sơ Tranh từng hôn hắn rất nhiều lần.

Trán, gương mặt, thậm chí là cổ, nhưng mà... Chưa từng hôn hắn như thế này.

"Có muốn không?" Sơ Tranh đưa ảnh chụp hỏi hắn.

Thiếu niên trong ảnh có chút ngây thơ, ảnh bắt sáng rất tốt, toàn bộ hình ảnh đều rất ấm áp.

Hắn nghe thấy giọng nói của mình nói: "... Muốn."

Sơ Tranh gửi ảnh cho hắn, ở ngay trước mặt hắn cài đặt thành hình nền điện thoại di động của cô.

Mông Trần nhìn cô đổi hết toàn bộ những chỗ có thể đổi, vành tai nóng lên, "Sao cô lại đổi hết vậy?"

"Yên tâm, sẽ không truyền lên trên mạng." Sơ Tranh để điện thoại di động xuống, "Anh là của một mình tôi."

"..."

Mông Trần tránh khỏi Sơ Tranh, chạy ra khỏi phòng trước.

-

Không biết Sơ Tranh bảo trưởng thôn đi đâu kiếm được cho cô một chút đặc sản tới, cô thật đúng là lên live stream... Bán đặc sản.

Dù sao nhan sắc ở đó, cho dù cô bán hàng, thì cũng rất nhanh được người ta phát hiện ra.

Sơ Tranh live stream thì đơn giản thô bạo hơn nhiều, đại khái chính là khí thế đại lão kiểu "Tôi live gì là do tôi quyết định".

Hơn nữa còn rất tùy hứng, muốn live lúc nào thì live lúc ấy.

Không muốn làm thì mấy ngày cũng không thấy bóng người.

Hơn nữa cô bán buôn còn không hề có trách nhiệm, nói cách khác, bạn xem live, muốn mua thì phải tự mình tìm hàng.

Chúng bạn trên mạng: "???"

Rốt cuộc cô đang làm gì thế hả?

Mông Trần cũng không hiểu rõ Sơ Tranh muốn làm gì, cô live stream bán hàng, nhưng lại không tự bán.

Giống như chỉ vì chơi vui...

Nhìn căn nhà này, Mông Trần đột nhiên có cảm giác có lẽ cô thật sự chỉ vì chơi vui.

Mông Trần đang nghĩ ngợi, đột nhiên liếc thấy bên ngoài có xe tới, mấy chiếc xe xếp thành hàng, đậu lại ở bên ngoài.

Đáy lòng Mông Trần hơi lộp bộp, có chút hoảng loạn.

***

Xả nốt chương tồn kho, vốn định làm xong cả vị diện rồi up luôn, nhưng máy tính của mình hỏng mất rồi, lại không có thời gian mang ẻm đi sửa

⊙﹏⊙

Thật ra luôn muốn edit xong hết, để được gửi đến mọi người một lời từ biệt dịu dàng nhất, nhưng mình sợ mình lại thất hứa mất rồi...

Thời gian qua mình bỏ hết tất tật mọi thứ liên quan đến truyện để tập trung cho công việc và học hành, có lúc mình cảm thấy rất thoải mái, không còn áp lực đăng chương hàng ngày, không còn sợ khi bị hối chương, có thời gian xem mấy video nhảm nhí, mình không còn hoạt động wattpad, Facebook hay bất cứ thứ gì liên quan đến Hạ Lan Tâm Nhiên.

Nhưng có những lúc vô tình vào lại wattpad lại thấy rất ngậm ngùi, rất nhớ mọi người...

Hạ Lan Tâm Nhiên là một phiên bản hoàn toàn khác của mình, mình yêu cái tên này, và cũng yêu mọi người ❤

Không biết mình còn có thể trở lại hay không, nhưng cảm ơn vì đã đi cùng mình lâu đến thế ❤

Tạm biệt và gửi đến những ai đọc được dòng này một lời chúc phúc, mong rằng thế gian sẽ dịu dàng với chúng ta hơn một chút ❤

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio