Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Thiếu gia chủ, ngài đã về rồi, vừa rồi gia chủ ho ra máu ngất đi, nói là... thời gian không nhiều nữa."
Thẩm Diêu Dạ vừa tiến vào Thẩm gia thì nghe thấy một tin tức như thế.
Hắn bỗng dưng siết chặt bàn tay.
Thẩm Diêu Dạ đi về phía gian phòng của Thẩm Kính Vân, con đường này, hắn đã đi qua vô số lần, nhắm mắt cũng có thể đi đến được.
Thế nhưng khi tới cửa, hắn lại chần chờ...
Thẩm Diêu Dạ hít sâu một hơi, sửa sang lại y phục có chút xốc xếch, lúc này mới đẩy cửa ra đi vào.
"Kính Vân, mấy ngày này quá mệt nhọc, huynh đừng liều mạng như vậy, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi..."
Tiếng trách móc của nữ tử nhẹ nhàng vang lên, theo cửa phòng mở ra, chậm rãi truyền vào trong tai Thẩm Diêu Dạ.
Hắn bỗng dưng cứng đờ.
Người bên trong nghe thấy âm thanh mở cửa phòng, theo hướng đó nhìn sang.
"Diêu Dạ, đệ về rồi à." Thiếu nữ mỹ mạo ngồi ở bên giường lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Đệ đi đâu vậy? Ca ca đệ cũng đã như vậy rồi, sao đệ cứ thích chạy loạn thế?"
Thẩm Diêu Dạ không nói chuyện.
Hắn đứng ở cửa ra vào, không nhìn thấy người trên giường.
"Vào đây đi." Thiếu nữ vẫy tay gọi hắn.
Nhưng Thẩm Diêu Dạ lại lui về phía sau, cực nhanh rời đi.
"Diêu Dạ..."
Hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Kính Vân truyền đến.
Thẩm Diêu Dạ đi qua mấy ngã rẽ, lúc này mới dừng lại, buông hơi thở kìm nén từ khi còn ở cửa phòng ra, không khí tràn vào phổi, mang theo ý lạnh.
"Thiếu gia chủ..."
Đằng sau có người gọi hắn.
Thẩm Diêu Dạ thu lại thần sắc trên mặt: "Sao đột nhiên hắn lại biến thành như thế?"
"Chuyện của Đông Uyên gần đây không phải ngài không biết, các loại chuyện vặt vãnh không ngừng, ngài lại không ở đây, tất cả mọi chuyện đều dồn hết lên người gia chủ."
"Thân thể gia chủ vốn đã không tốt, lần trước đến Trọng Tuyết Dạ Nguyệt lại càng tăng thêm..."
"Cho nên..."
Thẩm Diêu Dạ cảm thấy mình bỗng nhiên có chút ù tai.
Không nghe được người phía sau đang nói gì.
"Đưa thứ này cho hắn dùng đi." Thẩm Diêu Dạ đưa đồ vật trong tay cho người phía sau: "Đừng nói cho hắn biết."
"Thiếu gia chủ, đây là?"
"Nguyên linh kim đan."
Thân thể Thẩm Diêu Dạ lóe lên, biến mất ở trong tầm mắt của người kia.
Thẩm Diêu Dạ rời khỏi Thẩm gia, hắn còn có điều kiện khi trao đổi với Sơ Tranh phải hoàn thành.
Sự náo động của Quân gia dưới sự can thiệp của Thẩm Diêu Dạ rất nhanh lại tăng thêm.
Nữ tử kia muốn Quân gia diệt vong.
Thẩm Diêu Dạ hỏi cô vì sao.
Cô nói Tạ Xu muốn.
Tạ Xu muốn, cho nên cô liền chôn vùi cả gia tộc của mình.
Thẩm Diêu Dạ dựa theo lời Sơ Tranh nói, tra ra những người hủy diệt Trọng Tuyết Dạ Nguyệt năm đó, một tên cũng không buông tha.
Khi hắn tìm tới Quân gia chủ, Quân gia chủ đang kéo dài hơi tàn.
"Thẩm... Thẩm Diêu Dạ." Con ngươi đục ngầu của Quân gia chủ nhìn chằm chằm vào Thẩm Diêu Dạ: "Ngươi... Tu vi của ngươi..."
Thẩm gia có hai đứa con.
Một người là Thẩm Kính Vân, người còn lại là Thẩm Diêu Dạ.
Thẩm Kính Vân từ nhỏ đã là thiên tài, được người người chú ý.
Nhưng mà Thẩm Diêu Dạ thiên phú kém hơn, lại còn thích gây chuyện thị phi, nên dưới sự hiểu chuyện của Thẩm Kính Vân phụ trợ, hắn trở nên rất khiến người ta chán ghét.
Quân gia chủ không nghĩ tới, tu vi của Thẩm Diêu Dạ không hề kém hơn Thẩm Kính Vân trước khi bị thương...
"Quân gia chủ, thật xin lỗi." Thẩm Diêu Dạ thấp giọng nói.
"Ngươi..."
Sự khiếp sợ của Quân gia lưu lại nơi đáy mắt.
Cũng vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
Thẩm Diêu Dạ đi qua bên cạnh ông ta, máu từ trên thanh kiếm trong tay nhỏ giọt, rơi trên mặt tuyết, rực rỡ như hồng liên nở rộ.
Lúc đầu Quân gia và Mộ Dung gia tranh đấu, dẫn đến toàn bộ Đông Uyên đều có biến đổi lớn.
Mộ Dung gia chủ đột nhiên mất tích một cách khó hiểu, mấy thành viên trọng yếu cũng dồn dập mất tích rất ly kỳ, Mộ Dung gia lâm vào trong nội loạn.
Thẩm Diêu Dạ không nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người, ở trong trận hỗn loạn này trải qua bao nhiêu ngày tháng.
Dọn dẹp sạch sẽ Quân gia và Mộ Dung gia, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm gia.
Thẩm Diêu Dạ trở lại thành trì của Thẩm gia.
Hắn đi một cách vô định trên đường cái, dưới bầu trời tuyết nhỏ, thời tiết như vậy đã kéo dài một thời gian rất lâu.
Có đôi khi bầu trời sẽ trong xanh, nhưng cũng không kéo dài quá lâu.
Thẩm Diêu Dạ dừng chân nhìn về kiến trúc cách đó không xa.
Hắn và Thẩm Kính Vân lớn bằng nhau, sinh cùng năm cùng tháng, nhưng bọn họ một chút cũng không giống nhau.
Bởi vì Thẩm Kính Vân không phải là con của Thẩm gia.
Thẩm Kính Vân là con của bằng hữu Thẩm phụ, bởi vì gặp phải sự truy sát của kẻ thù, đứa bé này vừa ra đời liền trở thành cô nhi.
Cho nên Thẩm phụ thu dưỡng hắn.
Theo từng năm tháng Thẩm Diêu Dạ lớn lên, phụ thân liền đặc biệt thiên vị Thẩm Kính Vân, Thẩm Diêu Dạ biết hắn không phải là con ruột của phụ thân, cho nên đối với người này hết sức bất mãn.
Cảm thấy vì người kia tồn tại, nên mới dẫn đến chuyện phụ thân không thích hắn.
Thẩm Kính Vân cũng biết thân thế của mình, bởi vậy luôn luôn chiếu cố hắn, mặc kệ hắn làm sai chuyện gì, Thẩm Kính Vân cũng chủ động nhận lỗi thay.
Mỗi lần Thẩm Kính Vân đứng ra Thẩm phụ liền không trách phạt hắn nữa.
Điều này càng khiến đáy lòng Thẩm Diêu Dạ thêm khó chịu.
Đoạn thời gian ấy, quan hệ với Thẩm phụ vô cùng cứng ngắc.
Thẩm Kính Vân quả thật có thiên phú, thực lực của hắn tiến triển rất nhanh chóng, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, được người ta lấy ra làm gương cho người khác noi theo.
Thẩm Diêu Dạ cũng không kém, nhưng hắn không muốn giống như Thẩm Kính Vân, mà muốn dùng một phương thức khác để hấp dẫn lực chú ý của Thẩm phụ.
Cho nên hắn không chăm chỉ tu luyện, cả ngày gây chuyện thị phi.
Khi người khác đề cập đến, nói đều là vị thiên tài của Thẩm gia và kẻ ăn chơi trác táng của Thẩm gia.
Mười lăm tuổi.
Thẩm Diêu Dạ ở vào thời kỳ phản nghịch nghiêm trọng nhất, quan hệ với Thẩm phụ đã căng thẳng đến quyết liệt, hắn một thân một mình rời nhà trốn đi.
Trên đường gặp phải một cái bí cảnh mở ra, Thẩm Diêu Dạ vốn không muốn đi, nhưng không biết dây thần kinh nào không đúng, mà lại xông thẳng vào bí cảnh.
Bí cảnh ở Đông Uyên có nguy hiểm, cũng có không nguy hiểm.
Thẩm Diêu Dạ vận khí không tốt.
Cái bí cảnh này vô cùng nguy hiểm.
Bị vây ở bên trong bí cảnh, Thẩm Diêu Dạ cam chịu nghĩ: mình chết ở chỗ này cũng rất tốt, dù sao bên ngoài cũng không có ai quan tâm đến hắn.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Thẩm Kính Vân sẽ đến tìm hắn.
Khi Thẩm Kính Vân tìm được hắn, hắn đã vài ngày không ăn gì cả, làm ổ trong một cái sơn động, nghe thấy động tĩnh, còn tưởng là Huyền thú.
Lúc Thẩm Kính Vân tiến vào, đáy lòng Thẩm Diêu Dạ nói không rõ là có cảm giác gì.
Cảm động, khiếp sợ, quẫn bách...
Có lẽ đều có cả.
"Diêu Dạ." Thẩm Kính Vân mang theo ánh sáng tới gần hắn, ôm hắn lên, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không sao."
Sắc mặt Thẩm Diêu Dạ đỏ bừng lên, tránh khỏi Thẩm Kính Vân: "Ai cần ngươi giả vờ tốt bụng chứ."
Thẩm Kính Vân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sờ đầu hắn: "Ta mang đệ ra ngoài."
"Không cần ngươi lo." Thẩm Diêu Dạ đẩy Thẩm Kính Vân ra đi ra ngoài.
"Diêu Dạ, đệ chậm một chút..."
Phương thức ra ngoài của bí cảnh này có chút khác biệt với những cái khác, mặc dù Thẩm Kính Vân tiến vào, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào để ra ngoài.
Buổi chiều Thẩm Kính Vân đốt lửa lên, Thẩm Diêu Dạ ngồi một mình ở phía xa, không muốn tới gần.
Không biết Thẩm Kính Vân bắt được một con thỏ hoang từ bao giờ, mà lúc này đang gác trên lửa nướng, mùi thơm bay tới chỗ Thẩm Diêu Dạ bên này, bụng hắn rất không có cốt khí kêu lên.
Thẩm Diêu Dạ ôm bụng, chuyển người đưa lưng về phía Thẩm Kính Vân.
Nhưng đã vài ngày rồi hắn chưa ăn gì, lại ở dưới sự hấp dẫn của mùi thơm, bụng cứ réo ùng ục không ngừng.
"Kêu cái gì mà kêu, không phải chỉ đói ngươi mấy ngày thôi sao? Có cần phải kêu lớn tiếng như vậy không?" Thẩm Diêu Dạ nhỏ giọng quở trách cái bụng của mình.
Đồ của Thẩm Kính Vân hắn mới không ăn đâu.
Thẩm Diêu Dạ nghĩ như vậy, nhưng mà hắn lại cẩn thận quay đầu nhìn sang phía bên kia.
Bên kia chỉ có ngọn lửa đang cháy, và thịt gác trên lửa, chứ không trông thấy Thẩm Kính Vân đâu.
Tâm tư của Thẩm Diêu Dạ lập tức sinh động.