Edit by Shmily
Do not reup
– ——————————-
Vân Phiếm Phiếm cầm bút lên.
Bỗng nhiên nghe thấy Tô Hạ gọi tên mình.
Cô quay đầu lại, Tô Hạ liền cúi người hôn một cái xuống khóe môi cô.
Khóe môi ấm áp, Tô Hạ dừng lại vài giây sau đó mới rời đi, nét đỏ ửng lan từ bên tai hắn tràn lên trêи gương mặt.
Hắn cũng không thèm để ý, chỉ trịnh trọng nói: “Ở nơi này của anh, không có cho nợ, thích… có thể hôn.”
Vân Phiếm Phiếm nắm chặt bút, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Sau đó, Tô Hạ cũng không có làm chuyện gì khác, lấy một cái ghế khác qua ngồi cùng Vân Phiếm Phiếm.
Ngẫu nhiên sẽ gặp được một bài Vân Phiếm Phiếm không biết làm, hắn sẽ hỗ trợ giải đáp.
Cô nhìn cái bóng của hắn đổ xuống trêи tờ giấy, che khuất đi một nửa tư liệu.
Vân Phiếm Phiếm nghĩ, Tô Hạ thật tố, nếu không có người nào muốn đối xử tốt với hắn, vậy thì để cô.
………
Mấy ngày nay Tô Viễn Phàm cũng không có về nhà, mới đầu Phương Vũ Lộ còn có chút nôn nóng.
Ở Tô gia, lợi thế lớn nhất của bà chính là Tô Viễn Phàm, nếu không nhận được sự yêu thích của Tô Viễn Phàm, bà tùy thời tùy lúc đều có thể bị đuổi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, bà có cảm giác một ngày trôi qua giống như một năm, cũng may bà cũng không hề cảm thấy sợ Tô Hạ như trước nữa.
Lúc trước toàn thấy hắn cãi nhau với Tô Viễn Phàm cho nên bà liền kết luận Tô Hạ cũng là một thiếu niên bất lương. Trong khoảng thời gian Tô Viễn Phàm không ở nhà, bà thật ra còn có thể thường xuyên nhìn thấy Tô Hạ, thời điểm hắn nói chuyện với mình cũng đều rất khách khí, một chút dáng vẻ kiêu căng của một thiếu gia cũng không có.
Tâm tình nôn nóng của Phương Vũ Lộ cũng hơi bình tĩnh lại.
Rất nhanh đã tới ngày khai giảng.
Trước khai giảng một ngày, Tô Viễn Phàm cuối cùng cũng quay trở lại, đối với khoảng thời gian dài biến mất này, ông ta cũng không hề giải thích với ai, dường như đó là một chuyện hết sức bình thường, ông ta không cần phải giải thích gì cả.
Ông ta không nói, Phương Vũ Lộ cũng không dám hỏi, sợ rằng sẽ đâm thủng một tầng cửa sổ giấy kia.
Bốn người khó có khi ngồi ăn cơm cùng nhau, Tô Viễn Phàm vẫn không nhịn được nói Tô Hạ vài câu, lần này Tô Hạ cũng không đáp lời, ngẫu nhiên chỉ “ừ” một tiếng xem như đáp lại, Phương Vũ Lộ kỳ thực cũng đặc biệt sợ hai người cãi nhau, thấy Tô Hạ không nổi nóng với cha hắn như mọi ngày thì bà mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Tô Viễn Phàm thấy Tô Hạ không nói gì thì tự nhiên cũng không có gì để nói.
Cuối cùng lúc nhắc tới chuyện khai giảng, Tô Viễn Phàm lại bắt đầu lải nhải: “Mày với Tiểu Đường học cùng một trường, ngày mai đưa con bé đi báo danh, con bé hiện tại cũng xem như là em gái mày, nhớ chiếu cố nó thật tốt.”
Tô Hạ vừa lúc ăn xong cơm, hắn rút một tờ khăn giấy bên cạnh ra lau khóe miệng, sau đó buông xuống, nhìn về phía Tô Viễn Phàm: “Báo danh thì được, bất quá, ai là em gái tôi? Tôi còn chưa có thừa nhận đâu, ông tùy tiện tìm ai làm em gái tiện nghi của tôi cũng được, riêng cô ấy là không được.”
Vất vả lắm hắn mới tìm được một cô bạn gái, còn lâu hắn mới để cô làm em gái hắn.
Lúc trước vẫn không phản bác lại lời Tô Viễn Phàm nói không phải là vì hắn sợ ông ta hay là thế nào mà là sợ đến lúc đó liên lụy tới cô.
Nhưng mà cái đề tài này, hắn cũng không thích nghe.
Tô Hạ đứng dậy, không để ý tới Tô Viễn Phàm mà là hỏi Vân Phiếm Phiếm: “Ăn xong rồi?”
Vân Phiếm Phiếm gật đầu, giây tiếp theo liền bị Tô Hạ nắm lấy cổ tay, dắt cô đi lên lầu, vừa đi hắn vừa ném lại hai chữ: “Học bù.”
Trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn lấy lí do "học bù" để ở với nhau, tùy rằng đúng là cũng học bù thật, thế nhưng ngoài học ra thì sẽ còn cùng nhau chơi game, hoặc là làm chuyện gì khác.
Phương Vũ Lộ cũng tập mãi thành quen, nhưng Tô Viễn Phàm thì lại sửng sốt vô cùng.
Hai người này từ khi nào lại thân thiết như thế?
Vân Phiếm Phiếm đi tới gần cửa phòng mới hỏi Tô Hạ: “Tại sao anh lại nói em là em gái tiện nghi?”
Cô nhìn qua rất tiện nghi sao?
Tô Hạ hỏi lại: “Sao? Em thật sự muốn được gọi là Tô Đường?”