Edit by Shmily
Do not reup
– ———————————-
Lòng bàn tay Diệp Hinh ra đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi lúc chọc ngón tay vào liền bị mồ hôi lạnh làm cho có chút đau.
Cô vươn tay, nói với Tô Hạ: “Chào… chào anh, em là Diệp Hinh.”
Tô Hạ cười như không cười nhìn Diệp Hinh, cũng không có nói tiếp, chỉ là quay đầu nói với Vân Phiếm Phiếm: “Em đi mua giúp anh chai nước.”
Vân Phiếm Phiếm cũng không hỏi nhiều, lập tức xoay người. Tô Hạ thân thiết nhận lấy cặp sách của cô, lấy tiền ở trong balo rồi đưa cho Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm còn cho rằng hắn thực sự khát, cho nên liền nhanh chóng chạy đi mua.
Tô Hạ nhìn theo bóng dáng của cô rời đi.
Diệp Hinh lại đang bắt đầu tự ảo tưởng ở trong lòng, cô là đang được đơn độc ở chung với Tô Hạ sao?
Tô Hạ chờ tới khi Vân Phiếm Phiếm chạy khỏi tầm mắt, lúc này mới nhìn về phía Diệp Hinh.
“Lúc trước em ấy muốn mua một cái điện thoại, hẳn là vì cô đi?”
Thanh âm của hắn mang theo chút trào phúng.
Diệp Hinh không nói chuyện.
Tô Hạ hừ một tiếng, nói: “Tôi không biết cô nghĩ gì, bất quá nếu như em ấy mà đau lòng…”
Diệp Hinh ngẩng đầu nhìn Tô Hạ, chỉ nhận được một ánh mắt băng lãnh của hắn.
Ánh mắt kia khiến Diệp Hinh có chút tê dại, sống lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chân không khống chế được mà bắt đầu run run.
Tô Hạ… thực sự rất dọa người.
Lời phía sau hắn cũng không nói ra, sau đó liền không nhìn Diệp Hinh nữa.
Một lát sau, Vân Phiếm Phiếm cầm một cái túi chạy về.
Cô đưa một chai nước cho Tô Hạ, lại đưa cho Diệp Hinh một chai.
Diệp Hinh nắm chặt chai nước, không hé răng.
Nhưng thật ra thì Vân Phiếm Phiếm đã để ý tới sắc mặt không tốt lắm của cô ấy, a một tiếng, quan tâm hỏi han: “Diệp Hinh, cậu sao vậy? Không thoải mái sao?”
Diệp Hinh lắc đầu, gian nan nói: “Không có gì, tớ có việc, đi trước nhé.”
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Vân Phiếm Phiếm hoài nghi nhìn Tô Hạ, Tô Hạ xoa xoa mặt cô một cái, thanh âm mang theo chút ý tứ làm nũng: “Nóng quá, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.”
Dù trong lòng Vân Phiếm Phiếm còn đang tò mò chuyện của Diệp Hinh, thế nhưng đã ngay lập tức bị ngữ khí làm nũng của hắn đánh tan.
Cô thỏa hiệp: “Vậy được, anh giúp em cầm nước đi.”
Tô Hạ liền cầm lấy túi hộ cô.
Tới giờ cơm chiều, Tô Viễn Phàm cũng không có về nhà.
Phương Vũ Lộ tựa như đã tập thành quen, lần này cũng không quá để ý, chỉ ngồi hỏi han tình hình học ở trường của Vân Phiếm Phiếm.
Thời điểm Vân Phiếm Phiếm lên lớp cũng rất nghiêm túc, hơn nữa trước khai giảng còn có Tô Hạ phụ đạo cho nên cũng không có cảm thấy quá sức.
Phương Vũ Lộ thấy cô vẫn ổn liền khách khí hỏi Tô Hạ một câu, Tô Hạ cũng gật đầu: “Cũng tốt.”
Ba người tiếp tục ăn cơm, chẳng bao lâu sau, cô liền nghe thấy được tiếng gõ cửa, cô chưa kịp đứng dậy thì bảo mẫu đã chạy ra ngoài mở cửa trước.
Cửa vừa mở ra, cô liền thấy được Tô Viễn Phàm đang lung la lung lay đứng ở ngoài cửa, tay ông ta vòng ở trêи vai của một người phụ nữ, người phụ kia mặc quần tất màu đen, đi giày cao gót, mái tóc màu đỏ rượu được uốn sóng, trêи mặt trang điểm vô cùng yêu diễm mị hoặc.
“Tô tổng, cửa mở rồi, em đỡ anh vào nha~”
Thanh âm còn mang theo sự nũng nịu điệu đà.
Tô Viễn Phàm rất cao hứng, miệng sát lại gần hôn lên mặt cô ta một cái.
Vân Phiếm Phiếm ngây người, cô theo bản năng nhìn về phía Phương Vũ Lộ, liền thấy sắc mặt của bà trở nên trắng bệch, rõ ràng là đang ngồi ở trêи ghế nhưng thân thể lại giống như đang ngâm trong làn mưa lạnh giá, lung lay như sắp đổ.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng nắm lấy tay bà, lo lắng nói: “Mẹ.”
Tay bà đã lạnh ngắt.
Tô Hạ đã thấy nhiều rồi, hắn cũng lười trách móc, đa số đều sẽ là mặc kệ.
Nhưng lúc này đây, hắn lại đứng dậy, đi tới cửa, người phụ nữ kia giống như bây giờ mới phát hiện ở trong nhà vẫn còn người khác, thấy Tô Hạ đẹp trai soái khí như vậy, trêи người cũng mặc toàn hàng hiệu liền không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái.
Tô Hạ nhìn Tô Viễn Phàm như đang nhìn đống rác rưởi, sau đó liền nói với người phụ nữ mỹ diễm kia: “Cút.”