Edit by Shmily
Do not reup
– —————————–
Biểu tình của Diệp Hinh khẽ biến, ngữ khí cũng ấp a ấp úng: “Chính là lần trước, giữa tớ với anh ấy hình như có chút hiểu lầm… Tớ nghĩ mình nên gặp mặt anh ấy lần nữa để nói lời xin lỗi, tớ… tớ không muốn Tô Hạ hiểu lầm.”
Diệp Hinh nói không chỉ đứt quãng mà ý tứ biểu đạt cũng không rõ ràng lắm, lý giải ý nghĩa trêи mặt chữ làm cho người ta có một loại cảm giác giữa cô ấy và Tô Hạ có chuyện gì đó đang giấu cô.
Vân Phiếm Phiếm cũng không hề nghi ngờ về vấn đề này, nhưng bây giờ Diệp Hinh lại nói những lời đó, cô có chút trì độn, cũng có thể cảm nhận được cô ấy đang gạt mình.
Ngày hôm đó Tô Hạ cũng không có nói chuyện gì của Diệp Hinh cho cô biết, so với Diệp Hinh thì cô càng hiểu cách làm người của Tô Hạ hơn.
Vì thế cô liền hỏi: “Vậy cậu nói với tớ đi, có chuyện gì thế? Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì tớ nghĩ Tô Hạ sẽ không so đo đâu.”
Diệp Hinh vừa nghe Vân Phiếm Phiếm nói như vậy liền cho rằng cô không muốn mình gặp Tô Hạ.
Tô Hạ cũng chưa từng công khai là hắn có bạn gái, cô cũng không có quyền không cho mình gặp Tô Hạ.
Hơn nữa loại chuyện này mà đi nói với cô, chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Diệp Hinh khẳng định sẽ không nói chuyện đã phát sinh ngày hôm đó.
Cô ấy cắn răng, nói thẳng ra ý nghĩ của mình: “Thật ra thì tớ thích Tô Hạ, từ rất lâu về trước đã thích anh ấy rồi. Cho nên tớ muốn hỏi cậu, có thể giúp tớ hay không?”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cô đã hiểu rồi.
Cô hỏi Diệp Hinh: “Trước khi cậu làm bạn với tớ đã thích Tô Hạ rồi sao?”
Diệp Hinh gật đầu: “Đúng vậy, cho nên tới muốn cậu giúp tớ.”
Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên yên lặng.
Diệp Hinh cũng không nghĩ ra là cô có suy nghĩ gì, lúc hỏi ra vấn đề này, cô ấy cũng nghĩ tới Vân Phiếm Phiếm có lẽ cũng thích Tô Hạ, rốt cuộc thì hai người họ thân như vậy cơ mà. Chỉ là cô ấy đang đánh cược, đánh cược là Vân Phiếm Phiếm sẽ bởi vì hai người là bạn mà giúp đỡ mình.
Rốt cuộc thì lúc trước, không phải cô vẫn thường xuyên giúp mình hay sao?
Nhưng mà Diệp Hinh lại không phát hiện ra, bàn tay của mình đang run rẩy.
Vân Phiếm Phiếm nhìn về phía trước, đã sắp tới mùa thu rồi, có một số cây đã ngả lá sang màu vàng, từ trêи cây chậm rãi bay xuống đáp ở trêи đất, phô bày một tầng lá cây màu hoàng kim, giống hệt như một chiếc thảm vàng.
Cô khẽ thở dài một hơi, nhìn Diệp Hinh, Diệp Hinh vẫn là một bộ dáng thiếu nữ đáng yêu như mọi ngày, vẫn giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy. Lúc đó, cũng chỉ có Diệp Hinh mới nói chuyện với cô.
“Diệp Hinh.” Vân Phiếm Phiếm gọi tên cô ấy, thấy được nét khẩn trương trêи mặt Diệp Hinh, cô hỏi, “Có phải tớ thoạt nhìn rất ngốc hay không?”
Cô đột nhiên hỏi câu hỏi chẳng liên quan gì như thế này khiến Diệp Hinh chỉ chú ý tới câu hỏi của mình, cho nên cũng không nghĩ quá nhiều, vội vàng nói: “Không có, cậu không hề ngốc một chút nào.”
Vân Phiếm Phiếm nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy, nơi đó có tia quang mang lập lòe: “Nếu như vậy, vậy tại sao cậu lại đối xử với tớ như một đứa trẻ ngốc vậy? Cậu làm bạn với tớ, kỳ thật cũng chỉ vì Tô Hạ, có phải không?”
Thời điểm nói ra những lời này, ngữ khí của Vân Phiếm Phiếm cũng không có gì biến hóa.
Chính là bởi vì cô vân đạm phong khinh vạch trần Diệp Hinh như vậy nên đã khiến cho Diệp Hinh cảm thấy bản thân mình như một tiểu tiện nhân đê tiện, tâm đột nhiên cảm thấy đau đớn, Diệp Hinh xù gai lên như con nhím, hỏi ngược lại: “Vậy cậu thật sự coi tớ là bạn sao? Kỳ thật cũng không phải đi, chúng ta cũng như nhau mà thôi.”
Vân đạm phong khinh: Nhẹ như mây bay, ý chỉ thái độ bình thản, nhẹ nhàng.
Diệp Hinh không còn là bộ dáng đáng yêu như trước nữa, lời nói ra cũng lạnh như vụn băng.
Sau khi lời ra khỏi miệng, Diệp Hinh liền thấy hối hận, cô kỳ thật cũng không muốn nói như thế.
Chỉ là không biết vì cái gì, lại nói thẳng ra như vậy.