Edit by Shmily
Do not reup
----------------------------------
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Vân Phiếm Phiếm đã bị Đằng La đánh thức.
Hôm nay Đằng La đã đổi một bộ quần áo khác, đêm qua nàng mặc váy lụa màu xanh, hôm nay đã biến thành màu tím. Bất quá hai bộ này đều có chung một kiểu dáng, chỉ khác màu sắc mà thôi.
Vân Phiếm Phiếm cũng không thích ngủ, sau khi bị đánh thức liền ngồi dậy lấy tinh thần.
Bởi vì muốn tới Lục gia, cũng coi như là ra ngoài thăm người thân cho nên ăn mặc cũng phải chú ý một chút. Đằng La lấy y phục mới mà trước đó không lâu, Lục thị đã bảo tú nương của tú phường làm từ vải Yên Cẩm ra để mặc cho nàng.
Người bình thường chắc chắn không mua nổi Yên Cẩm, chỉ có con nhà phú quý mới có thể mua nổi.
Bởi vì chất vải ấy mặc lên người mềm mại vô cùng, được những quý phụ so sánh là nhẹ như khói, thế cho nên cái tên này mới được lưu truyền rộng rãi.
Yên Cẩm chế tác áo váy không chỉ mặc thoải mái mà còn làm cho bộ váy đó trở nên nhẹ nhàng phiêu dật, đẹp cực kỳ.
Váy của nàng là váy màu hồng nhạt, chân váy chạm tới mắt cá chân, càng về phía đuôi váy thì màu sắc càng đậm, vây quanh một vòng đều nhiễm màu đỏ thẫm.
Đằng La thắt đai lưng cho nàng, rồi lại khoác thêm áo choàng lụa màu trắng ra phía ngoài, bên trên dải lụa thêu cánh hoa màu hồng nhạt, vừa vặn cùng màu sắc với y phục bên trong của nàng.
Cuối cùng lại treo ở bên hông nàng một cái túi tiền nhỏ, coi như là vật trang sức.
Vân Phiếm Phiếm bóp bóp túi tiền, bên trong không có gì, cũng không phải túi thơm.
Chờ khi Đằng La ra tới cửa, nàng mới bỗng nhiên nhớ ra bánh quế hoa còn ở trên bàn.
Vốn là định hôm nay ăn, nhưng xem tình huống hiện tại thì chắc là không ăn được. Nàng sờ sờ túi tiền, nghĩ tới một ý kiến hay, bèn nhẹ nhàng cầm hai cánh bánh quế hoa, nhét vào bên trong túi tiền.
Ừm, đến lúc đó muốn ăn liền có thể ăn rồi.
Tạ Kha cùng Lục thị đã đứng ở cửa chính chờ nàng, nàng đứng từ xa cũng đã nhìn thấy Tạ Kha đang duỗi tay chỉnh lại tóc mai cho Lục thị, không khí giữa hai người cực kì tốt, Vân Phiếm Phiếm cũng không tiến lên quấy rầy.
Chờ tới khi hai người tách ra, nàng mới đi về phía trước.
Mày kiếm Tạ Kha khẽ nhếch, tuy rằng là người làm ăn nhưng ông lại không có cái loại cảm giác dầu mỡ khéo đưa đẩy như những người khác, ngược lại càng giống một hiệp sĩ hành tẩu giang hồ, sau khi nhìn thấy nàng, hơi thở lạnh thấu xương ở trên người tức khắc biến mất.
"Hôm nay Cẩn Cẩn thật xinh đẹp."
Vân Phiếm Phiếm lại nhìn Lục thị, hôm nay Lục thị ăn mặc so với hôm qua thì tươi sáng hơn một chút, khí sắc không tệ, đứng chung một chỗ với nàng nói không chừng còn có người tin là hai tỷ muội cũng nên. Nàng hỏi Tạ Kha: "Vậy mẫu thân và con ai đẹp hơn?"
Tạ Kha: "Tất nhiên là mẫu thân con rồi."
Lục thị lập tức đỏ bừng mặt, ba người đứng ở dưới xe ngựa nói chuyện trong chốc lát, Lục thị mới cùng Vân Phiếm Phiếm lên xe, Tạ Kha thì cưỡi ngựa đi ở đằng trước.
Cũng không biết qua bao lâu, thẳng tới khi xe ngựa dừng lại, nàng mới theo Lục thị xuống xe.
Bên ngoài Lục phủ có rất nhiều người đứng, đứng đầu là một lão nhân tóc hoa râm, gương mặt hiền từ, chính là lão phu nhân của Lục gia, mẫu thân của Lục thị, ngoại tổ mẫu của nguyên chủ.
Ngoại tổ mẫu: Bà ngoại.
Khi Lục thị chưa xuất giá, Lục lão phu nhân vô cùng yêu thương đứa con gái này, sau khi Tạ Cẩn Cẩn ra đời, Lục lão phu nhân lại càng yêu thích nàng.
Nhìn thấy mẫu thân, Lục thị khó tránh khỏi có chút xúc động, đến Lục lão phu nhân cũng đỏ cả mắt, trong mắt bà lóe lên ánh nước, nói vài câu riêng tư với Lục thị xong mới nhìn về phía Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ngoại tổ mẫu."
Lục lão phu nhân liên tục gật đầu, sau đó để các nàng vào cửa.
Đi được một nửa, tay nàng liền bị người ta kéo lại, nữ tử mặc váy áo màu lam nhạt, giữa trán có dán hoa điền, khí chất giống như hoa lan yên lặng nở rộ dưới ánh trăng.
Người này là biểu tỷ của Tạ Cẩn Cẩn, Lục Chi.