Edit by Shmily
Do not reup
-------------------------------------
Trong phòng còn có một thiếu niên mười mấy tuổi, ngồi ở bên cạnh cái bàn nhỏ, vẻ mặt không kiên nhẫn, thúc giục người đàn ông nhanh chóng nấu cơm.
Nghe thấy thanh âm, người đàn ông xoa xoa mồ hôi trên mặt, hỏi phụ nhân: "Ai vậy?"
Phụ nhân không trả lời.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trầm thì cái rìu sắc trong tay liền rơi xuống đất.
"Lục... Lục Trầm?"
Biểu tình như thể nhìn thấy quỷ.
"Ừm."
Thiếu niên chú ý tới bọn họ, hắn ta quen Lục Trầm, ánh mắt nhìn Lục Trầm cũng không quá thiện cảm.
Thế nhưng lại cảm thấy Vân Phiếm Phiếm thật xinh đẹp, tròng mắt thiếu chút nữa là dính chặt lên người nàng.
Sau đó người đàn ông nhanh chóng nấu cơm xong, canh luộc nước suông, ngay cả đồ ăn cũng chỉ là một màu xanh xanh của ra, thiếu niên thấy thế liền ồn ào nói muốn ăn thịt.
Người đàn ông quát lớn một tiếng, sau đó lại cười cười làm lành: "Ngại quá, chúng ta cũng không có làm thừa cơm..."
Vân Phiếm Phiếm xua xua tay: "Bọn ta không đói bụng."
Chỉ đợi trong chốc lát, Lục Trầm liền nói với nàng: "Có muốn đi nơi khác nhìn một chút hay không? Phong cảnh chỗ này cũng không tệ."
Vân Phiếm Phiếm gật đầu, chờ tới khi Lục Trầm ra ngoài trước thì phụ nhân kia lại gọi nàng lại.
Bà ta hỏi Vân Phiếm Phiếm: "Ngươi là bằng hữu của Lục Trầm sao?"
Vân Phiếm Phiếm còn chưa đáp đã thấy bà ta run bần bật, bộ dáng có chút sợ hãi, "Kỳ thật chúng ta cũng không muốn làm như vậy. Chỉ là chúng ta thiếu tiền, trẻ con lại cần phải ăn nhiều, đòi tiền mua thịt. Lục Trầm tới một gia đình giàu có như vậy cũng rất tốt."
Lúc ấy người kia tới đây nói Lục Trầm là con của ông ta. Đối phương ăn mặc cẩm y ngọc bào, khẳng định là con nhà quyền quý.
Theo lý mà nói thì bọn họ phải xác nhận trước, thế nhưng người đàn ông kia giống như là gấp không chờ nổi, sau khi bọn họ bàn bạc xong liền không chút suy nghĩ, liền đem Lục Trầm lừa bán cho đối phương.
Sau đó có một khoảng thời gian, bọn họ xác thật có chút áy náy.
Vạn nhất người kia là người xấu, vậy chẳng phải Lục Trầm rất không an toàn hay sao?
Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của con trai mình, một chút áy náy này cũng chậm rãi biến mất.
Vân Phiếm Phiếm sửng sốt, người đàn ông trung niên cũng nói theo: "Tiền chúng ta đã dùng hết, chúng ta làm không đúng, nhận bạc của người kia mà giao Lục Trầm ra, thế nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng nuôi hắn lâu như vậy, chúng ta cũng phải sinh hoạt."
"Kỳ thật..." Hôm nay nàng tới không phải là vì cái này.
Nhưng chắc là không cần nói ra nữa.
Nàng giống như đã biết cái gì đó rồi.
"Lục Trầm có biết không?" Thanh âm có chút nghẹn.
Phụ nhân lắc đầu: "Hẳn là không biết."
Bọn họ nào dám nói cho Lục Trầm biết.
Bản thân cũng cảm thấy đủ mất mặt rồi.
Tuy Lục Trầm là do bọn họ nuôi lớn, thế nhưng hắn ở nhà bọn họ cũng đã làm việc rất vất vả, cẩn thận ngẫm lại thì bọn họ cũng không có cho hắn cái gì, cuối cùng còn vì bạc mà đem hắn bán đi.
Hiện tại hắn đã là thiếu gia của gia đình giàu có, nếu như để hắn biết thì không chừng là bọn họ sẽ có chuyện.
"Cảm ơn, mong các người không cần nói cho huynh ấy biết, làm phiền rồi."
Nàng xoay người rời đi, đi tới cửa bỗng nhiên nói thêm một câu: "Ta là nương tử của hắn."
Cặp phu phụ nhất thời không biết nói gì, nhìn theo bóng dáng nàng rời đi.
Lục Trầm đang đứng ở bên ngoài hàng rào tre, thân hình thon dài cao lớn, tuy chỉ mới tuổi, thế nhưng so với người lớn còn ổn trọng thành thục hơn. Ngẫu nhiên mới ở trước mặt nàng lộ ra dáng vẻ của một đứa trẻ.
Quá khứ của hắn, đã chịu quá nhiều cực khổ chua xót so với các bạn đồng trang lứa rồi.
Nàng chạy chậm qua, nắm lấy tay hắn.
Lục Trầm hỏi nàng: "Sao ra lâu vậy?"
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: "Không có gì, tướng công, chúng ta đi tới chỗ khác xem đi."
Một tiếng "tướng công" lần này nghe rất rõ ràng, so với vẻ có lệ như hôm qua thì lần này có vẻ đứng đắn hơn rất nhiều.
Lục Trầm buồn bực, sao tự nhiên nàng lại ngoan như vậy.
Quay đầu nhìn lại, phụ nhân đang đứng ở trước cửa nhìn bọn họ.
Hắn tức khắc liền hiểu rõ, nàng hẳn là đã biết.
Lục Trầm thu hồi ánh mắt, không hề lưu luyến, cúi đầu ôn nhu nói với Vân Phiếm Phiếm: "Đi, tướng công dẫn nàng đi xem."