Edit by Tsukiyo, Shmily
Do not reup
– —————————————-
Sau khi xác định xong, Chung Khuyết liền bắt đầu hành động.
Cậu ta ở gần nhà Chung Hàm chầu chực nằm vùng một hồi lâu, hi vọng nhân cơ hội này có thể phát hiện được gì đó, ví như bộ dạng của người con gái kia, hoặc cái gì đó khác.
Nhưng mãi vẫn không thu hoạch được gì.
Ngay khi Chung Khuyết định bỏ cuộc, cuối cùng thì cậu ta cũng có thể nhìn thấy mặt của người con gái kia.
Từ chỗ này, cậu ta thấy được một cô gái mở ra cửa sổ trêи tầng hai.
Cô có vẻ như là muốn hít thở không khí trong lành, mỗi động tác đều làm thật cẩn thận.
Chung Khuyết nhìn trong chốc lát, thấy rõ ràng gương mặt của cô gái kia.
Người con gái này tư sắc không tồi, nhưng bảo có bao nhiêu mị sắc, thì thực ra là lại không có, cơ mà lại có một gương mặt thấy được chăm chút nhìn rất thoải mái.
Bức rèm bên người cô bay lên, liền thấy một bàn tay từ phía sau cô đưa tới, trêи cánh tay đeo một chiếc đồng hồ dành cho nam giới, cô gái xoay người, có vẻ là đang nói chuyện với người kia hai câu, người kia không chút lưu tình lập tức đóng cửa sổ lại.
Cậu ta đương nhiên biết cánh tay kia là của ai.
Nhưng mà, bộ dáng Chung Hàm cẩn thận để tâm như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Chung Khuyết đi trêи đường chân hơi vấp phải cái bồn hoa, cậu ta cảm thấy gương mặt kia nhìn rất quen mắt, hình như là đã thấy ở đâu rồi thì phải.
Hình ảnh trong đầu chợt lóe, cậu ta chợt nghĩ tới tin tức mà thím Trần giúp việc xem hôm trước, tin tức về cô gái bị mất tích kia, hình như chính là người con gái đó?
Các bán cầu não dần dần bắt đầu hoạt động.
Chung Khuyết chạy đi như điên.
Vân Phiếm Phiếm mới hít được hai ngụm không khí đã bị Chung Hàm lập tức kéo về, Chung Hàm không cho cô lộ diện, dù hiện tại căn biệt thự này cô đã có thể tự do ra vào, kể cả phòng riêng của Chung Hàm, thư phòng của Chung Hàm cô đều có thể vào, chỉ có cửa chắc chắn không thể ra ngoài, cửa sổ cũng không được mở ra.
Khó khăn lắm cô mới có thể nhân dịp Chung Hàm không chú ý, muốn nhìn ra ngoài một chút, kết quả không tới một phút đồng hồ đã bị Chung Hàm bắt được.
Vân Phiếm Phiếm quay đầu lại liền thấy Chung Hàm đứng ở đằng sau mình, lẳng lặng nhìn.
Thấy dáng vẻ này của hắn, vừa muốn mở miệng liền thấy Chung Hàm duỗi tay chuẩn bị đóng cửa sổ.
Cô nhịn không được nói: “A… Em chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng không được sao?”
Chung Hàm dừng một chút, trong ánh mắt hắn hiện lên tia rối rắm cùng giãy giụa, tiếp đó hắn vẫn quyết định đem cửa sổ đóng lại.
Ngay tại lúc Vân Phiếm Phiếm đang thất vọng, Chung Hàm liền ôm cô đến bên mép giường ngồi xuống, hắn cứ như vậy mà ôm lấy cô, lực đạo lớn tới mức cô hít thở không thông, Chung Hàm lẩm bẩm bên tai cô: “Bên ngoài có gì đẹp, em chỉ nhìn một mình anh thôi được không? Hửm? Anh thích em, Nhan Nhan…”
Vân Phiếm Phiếm cứ cảm thấy có thứ gì đó đang đi lệch khỏi quỹ đạo.
Mới đầu Chung Hàm không muốn sống đơn giản là vì hắn cảm thấy thế giới này không có bất cứ thứ gì có thể khiến hắn nhớ nhung thương tiếc. Tình thân cũng thế mà công việc cũng vậy, tình thân đã sớm biến mất từ khi hắn còn rất nhỏ, ở trong công việc, hắn cũng đã đạt tới đỉnh cao, ngồi vào vị trí mà rất nhiều người muốn ngồi vào.
Cô còn cho rằng, chỉ cần khiến Chung Hàm cảm thấy thế giới này còn có thứ thú vị thì giá trị hắc hóa của Chung Hàm sẽ biến mất, nhưng hiện tại, tựa như mục đích của hắn đã hoàn toàn thanh đổi, hắn thích cô, hắn muốn sống với cô cả đời.
Loại ý niệm mang theo sợ hãi được mất này càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tiểu Bạch Thái cảm khái nói: “Đây là yêu a…”
Vân Phiếm Phiếm: “Bây giờ phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Bạch Thái: “Cố gắng mà sống!”
Lời ít ý nhiều.
Nếu Chung Hàm vẫn luôn ôm loại tâm tình sợ hãi mất đi cô này thì một chút giá trị hắc hóa cuối cùng kia của hắn có thể sẽ vĩnh viễn không tiêu trừ được. Nói cách khác thì Chung Hàm như thế này không giống người bình thường, đây là biểu hiện của một loại bệnh.