Edit by Shmily
Do not reup
– —————————-
Trong tay hắn còn cầm máy tính, quần áo luôn luôn chỉnh tề hôm nay lại khó có được mà cà vạt thắt có chút lỏng lẻo, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới khí chất quanh thân hắn. Nhìn qua giống như là hắn vội vàng trở về, thế nhưng sắc mặt lại âm trầm đến dọa người.
Ánh mắt hắn không hề có lấy một tia độ ấm, hoa văn màu đen trêи vòng tay bỗng nhiên tăng lên rất nhiều.
Vân Phiếm Phiếm muốn đi ra ngoài, lại bị Chung Hàm nắm lấy cổ tay.
Cùng lúc đó, Chung Khuyết đã đi tới đây, lúc nhìn thấy Chung Hàm, cậu ta giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt đều biến đổi.
“Chung Hàm? Anh… sao anh lại về?”
Chung Hàm không để ý đến Chung Khuyết, tầm mắt chỉ dừng ở trêи người Vân Phiếm Phiếm.
Hắn lẩm bẩm nói: “Nhan Nhan, em muốn rời khỏi anh sao?”
Bởi vì ngày mai sẽ ra ngoài chơi cho nên hắn liền đem nốt số công việc còn lại về, tính toán sẽ thu thập hành lý giúp cô, như vậy cô sẽ không cần làm gì cả.
Kỳ thật cô hoàn toàn có thể ỷ lại vào mình, chỉ cần ánh mắt cô chỉ có mình hắn thì cái gì cô cũng không cần bận tâm. Tất cả để hắn lo là được.
Nếu hôm nay hắn không về, có phải cô sẽ rời đi rồi không?
Bàn tay nắm lấy cổ tay mình vô cùng lạnh, cô phát hiện Chung Hàm thế nhưng đang run.
Vân Phiếm Phiếm duỗi tay, lòng bàn tay ấm áp bao trùm ở trêи mu bàn tay Chung Hàm đang nắm lấy mình, độ ấm của cô lập tức truyền tới trêи tay Chung Hàm, cô lắc đầu, chắc chắn nói: “Anh quên rồi sao, em đã từng nói sẽ không rời khỏi anh. Nhưng anh ta đã báo cảnh sát rồi, Chung Hàm, em không muốn anh bị bắt, thật sự không muốn, cho nên không thể để cảnh sát phát hiện ra em.”
Đôi con ngươi lạnh lẽo của Chung Hàm lập tức sáng lên.
Bàn tay nắm cổ tay cô cũng hơi dùng sức.
“Em nói, không phải là em muốn rời khỏi anh, mà là sợ cảnh sát phát hiện?”
Vân Phiếm Phiếm dùng sức gật gật đầu.
Chung Hàm bỗng bật cười.
Mới đầu chỉ là khóe môi hơi cong lên, sau đó cả khuôn mặt lại trở nên sinh động nhu hòa hẳn ra, đến cuối cùng, cô còn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ môi hắn.
Chung Hàm đã không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa.
Chung Khuyết nghe thấy tiếng cười của Chung Hàm liền có cảm giác lạnh sống lưng.
Tình huống hiện tại là sao đây? Không phải cô bị Chung Hàm bắt cóc sao? Tại sao những gì đang diễn ra lại không giống như vậy? Chẳng lẽ là Chung Hàm uy hϊế͙p͙ cô?
Chung Khuyết nuốt nuốt nước miếng, lúc muốn lên tiếng thì ánh mắt Chung Hàm đã chuyển tới trêи người cậu ta.
Ánh mắt đó giống như một con dã thú hung dữ, Chung Khuyết bất giác lui về phía sau một bước.
Chung Hàm nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng.”
Những lời này là nói với Vân Phiếm Phiếm, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Chung Khuyết.
Chung Khuyết cố gắng tiến lên một bước, miễn cưỡng nói: “Cái này có thể là tôi hiểu lầm, nếu đã là hiểu lầm, vậy tôi đi trước.”
Chung Hàm giơ chân qua đẩy cửa, cửa lập tức "rầm" một tiếng vang nhỏ liền đóng lại, Chung Khuyết tức khắc cảm thấy căng thẳng, cậu ta gân cổ lên giọng hét lớn: “Chung Hàm, anh muốn làm gì?”
Thanh âm tuy lớn, thế nhưng vẫn có thể nghe ra được sự run rẩy sợ hãi bên trong đó.
Chung Hàm rũ mắt, lông mi màu đen che đậy thần sắc trong mắt hắn, hắn giống như một đứa trẻ con, dùng ngữ khí đùa giỡn nói: “Không phải cậu tới đây để tìm một đáp án hay sao? Tôi chờ cùng cậu.”
Hắn cũng không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng người cầm lấy một thứ bằng kim loại đặt ở trêи kệ giày ở huyền quan.
Bốn phía kim loại rất mỏng, nhưng lại bén nhọn dị thường.
Chung Khuyết nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Chung Hàm, trong đầu đã suy nghĩ tới rất nhiều chuyện đáng sợ. Nếu như Chung Hàm muốn giết người thì sẽ làm được rất đơn giản dễ dàng.