Edit by Shmily
Do not reup
------------------------------
Trình Sơ Yến nói đơn giản chuyện của mình cho cậu ta nghe, Chu Tùy nghiến răng nghiến lợi: "Cậu để ông ta tiện nghi như thế?"
Bên người Chu Tùy có rất nhiều nữ nhân, nhưng bọn họ chỉ ở bên cậu ta vì tiền chứ chẳng có ai vì yêu, những nữ nhân đó yêu tiền của cậu ta, còn cậu ta chỉ coi họ là một món đồ lạc thú.
Hơn nữa từ trước tới nay bọn họ đều là nguyện giả thượng câu, không muốn cậu ta cũng không bắt buộc.
Nguyện giả thượng câu: Tự nguyện mắc câu.
Cậu ta tự nhận mình chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng đối với cái loại đem vợ của mình dâng cho người khác như Trình Dư Hào, cậu ta vẫn vô cùng khinh thường.
Huống chi chuyện đó lại còn phát sinh trên người anh em tốt của cậu ta.
"Tiện nghi?" Trình Sơ Yến hừ lạnh một tiếng, "Làm sao có thể, tôi sẽ từng chút từng chút một cho ông ta nếm trải cái gì gọi là tuyệt vọng."
Chu Tùy vỗ vỗ vai hắn, an ủi: "Có gì cần giúp thì cứ nói cho người anh em này."
Trình Sơ Yến gật đầu, trịnh trọng nói: "Bây giờ thật sự có việc cần cậu giúp."
Chu Tùy lập tức thẳng lưng: "Mặc kệ là có khó khăn bao nhiêu, tôi sẽ tận lực làm cho cậu."
"Tôi lo ông ta sẽ xuống tay với bạn gái tôi, nhà các cậu thường xuyên làm ăn ở trong tối, hẳn là có không ít đàn em có thể đánh, tôi muốn mượn vài người đi theo bảo vệ an toàn cho cô ấy."
Lại là chuyện của bạn gái.
Vòng tới vòng lui, cái đề tài này cũng không kết thúc được.
Chu Tùy cảm thấy mình như đang bị hạ thấp, thẹn quá hóa giận: "Nếu cậu đã lo lắng như vậy thì sao không tự mình ở bên cạnh cô ấy đi? Trình thiếu cũng có thể đánh a, dù sao cậu cũng không cần phải học."
Nhắc tới bạn gái, biểu tình Trình Sơ Yến liền thay đổi.
Hắn cười nói: "Ngại quá, tôi thật sự cần học, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Cậu có biết cô ấy trừ việc là bạn gái của tôi ra còn có thân phận gì không?"
Chu Tùy vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được đáp án.
Trình Sơ Yến trả lời: "Cô ấy là gia sư của tôi."
Lúc này Chu Tùy mới ngậm miệng lại.
Sợ sẽ dọa tới Vân Phiếm Phiếm, Trình Sơ Yến còn cố ý nhắc nhở Chu Tùy.
Bảo tiêu Chu Tùy phái đi theo bảo vệ Vân Phiếm Phiếm chỉ được đứng từ xa, thậm chí còn khoa trương tới mức cầm kính viễn vọng quan sát cô, đừng nói là cô, ngay cả người qua đường cũng không phát hiện ra bọn họ đang nhìn ai.
Vân Phiếm Phiếm học xong liền đi về nhà.
Trên đường đi, Tiểu Bạch Thái bỗng nhiên nhắc nhở cô: "Ký chủ đại nhân, hình như có gì đó không đúng."
Vân Phiếm Phiếm không dừng lại, hỏi: "Sao thế?"
"Hình như có người đang theo dõi cô, khoảng cách không xa lắm."
Theo dõi cô?
Vân Phiếm Phiếm trái lo phải nghĩ, hình như cô cũng không quen biết ai ở đây mà.
Kết thù là không có khả năng, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ bị người ta theo dõi.
Nhưng thật ra có một người có khả năng rất cao.
Vân Phiếm Phiếm không sợ những người này sẽ làm gì, chỉ sợ bọn họ theo cô về nhà.
Cô không sao nhưng Nguyễn Trúc thì không thể để bà lo lắng.
Đến lúc đó, nhỡ đâu an toàn của Nguyễn Trúc bị uy hiếp thì sẽ rất khó xử lí.
Cho nên hôm nay cô phải xử lí những người này.
Vì thế cô hỏi Tiểu Bạch Thái: "Ngươi giúp ta xem xem, cục cảnh sát cách xa chỗ này nhất là ở đâu."
Xa nhất?
Tiểu Bạch Thái tìm tòi một lúc, dựa theo địa chỉ chỉ đường cho Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm đi theo lời nó, lên vài lần xe bus, đám người theo dõi cô cũng bị xoay mòng mòng, nhưng cô vẫn luôn đi về phía có nhiều người dân, căn bản không thể xuống tay, chỉ có thể chạy theo.
Đám người âm thầm bảo vệ cô cũng bị cô xoay cho chóng cả mặt.
Vốn còn đang tính giúp Vân Phiếm Phiếm giải quyết đám theo dõi kia, kết quả Vân Phiếm Phiếm liên tục đổi xe, bọn họ cũng phải duy trì khoảng cách không xa không gần.
Vừa phải bảo vệ cô, vừa phải tận lực không để cô phát hiện.
Đây là cái việc gì thế này, bọn họ tình nguyện đi làm việc nguy hiểm chứ không muốn bị xoay như thế này!
Ngồi yên một chỗ không tốt sao!!!