Edit by Shmily
Do not reup
– ———————————
Xe cứu thương rất nhanh liền tới.
Cố Lê cảm thấy không yên tâm cho nên cũng đi theo.
Trải qua một hồi cứu chữa, bà nội cuối cùng cũng ổn định, tâm Cố Lê cũng thả lỏng xuống.
Sau khi được đưa tới phòng bệnh thường, hắn liền đi vào nhìn bà nội, bà còn đang ngủ, nhưng giấc ngủ không được sâu cho nên khi hắn đi vào bà liền tỉnh.
Nhìn thấy mình lại ở bệnh viện, trêи tay còn cắm kim truyền nước, thanh âm của bà lão tang thương nói: “Bà già này thật vô dụng, lại bị bệnh nữa rồi. Lần này tiền thuốc men lại tốn không ít đi?”
Trêи mặt bà lão tràn đầy vẻ đau lòng.
Cố Lê nhìn những đốm đồi mồi che kín bàn tay của bà, bàn tay gầy trơ xương không có lấy một chút thịt.
Hắn an ủi bà: “Cho dù có tốn nhiều tiền đến thế nào thì cháu cũng lo được, bà nội, bà không cần lo lắng, cứ yên tâm nghỉ ngơi là được rồi.”
Hắn lại nói thêm vài câu với bà, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi đóng cửa phòng bệnh lại, hắn dựa người vào tường, tầm mắt nhìn thẳng về phía tấm hình poster treo trêи bức tường đối diện, ánh mắt vô hồn tựa như một con rối.
Hắn vẫn luôn cho rằng cha mẹ đi rồi cũng không sao cả, một mình hắn cũng có thể sống, cũng có thể chăm sóc bà nội thật tốt. Thế nhưng hắn phát hiện, hắn không làm được, hiện tại hắn không có cái năng lực này, hắn không chống lại được chuyện sống chết, cái gì hắn cũng không làm được.
Biểu tình của Cố Lê thống khổ, trêи mặt tràn đầy vẻ mê mang.
Một lúc lâu sau, lông mi hắn mới nhẹ nhàng chớp chớp.
Hắn ngồi ở trêи ghế dài, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô: Thực xin lỗi, lần thi này tôi không thể nỗ lực.
Với tình huống hiện tại, hắn có chạy nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp giờ thi, hơn nữa chỗ này còn có bà nội cần hắn chăm sóc.
Tổng cộng có hai môn chương trình học thí nghiệm, hắn thiếu một bài thi, cho dù bài hôm qua có đạt điểm tuyệt đối cũng không có khả năng giành được hạng nhất.
Cô không trả lời lại hắn, Cố Lê lại vội vã nhắn đi một câu.
Cố Lê: Tôi rất buồn.
Sau khi gửi xong, hắn liền cất điện thoại đi.
Hắn hy vọng cô có thể an ủi mình, cho dù chỉ là một câu thôi cũng được. Trước mặt người khác, hắn luôn bày ra một mặt kiên cường không bao giờ gục ngã, nhưng chỉ có ở trước mặt cô, hắn mới có thể hoàn toàn đem hết thảy một mặt chật vật cùng yếu đuối kia bộc lộ ra cho cô xem.
Chỉ có ở trước mặt cô, hắn mới không cần cái gọi là tự tôn.
Thế nhưng điện thoại hắn vẫn không hề có một lời đáp lại.
…………
Giữa trưa hôm sau, Cố Lê đi ra ngoài mua cơm cho bà nội.
Bên cạnh bệnh viện có một quán bán cháo, hương vị cũng không tệ lắm, bà nội hẳn là sẽ thích.
Hắn đi mua cháo, lại nhìn thấy gần đó có bán trái cây, nhân tiện liền mua thêm một ít.
Còn chưa tới cửa phòng bệnh, hắn đã nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều người đang đứng, bên trong cũng truyền ra tiếng cãi cọ ồn ào, trong lòng hắn có chút hoảng, vội vàng chạy về phía đó.
Bà nội không có trêи giường, bác sĩ và y tá đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Y tá nhìn xuống dưới, hai mắt nhắm lại, không dám nhìn nữa.
Một y tá khác từng gặp hắn, sau khi thấy hắn tiến vào liền hỏi: “Cậu là người thân của bà lão trong phòng này đúng không?”
Cố Lê siết chặt túi đồ trong tay, trầm giọng nói: “Phải.”
Y tá nhìn thiếu niên có thân hình thon dài, sắc mặt không quá tốt nhưng vẫn có thể thấy được hắn rất đẹp trai.
Nhưng thật đáng tiếc.
Y tá thở dài một tiếng, nói: “Bà ấy mới nhảy lầu mấy phút trước.”
Đồ trêи tay Cố Lê rơi hết xuống đất, cháo đựng trong bát bởi vì bị rơi mà cái nắp bật ra, cháo nóng bên trong đổ ra toàn bộ, trực tiếp bắn lên ống quần Cố Lê, xúc cảm nóng rát xuyên thấu qua quần jean truyền tới da thịt.
Hắn cũng chẳng thèm quan tâm, một mạch chạy về phía cửa sổ.
Y tá ngăn hắn lại: “Phía dưới đã có người xử lý rồi, cậu đừng nên nhìn thì hơn.”
Hình ảnh máu me ở bên dưới khiến cô y tá vẫn còn cảm thấy sợ hãi.