Edit by Shmily
Do not reup
– ——————————-
Sau khi Chung Hàm tới công ty, nhân viên trong công ty nhìn thấy hắn liền đồng loạt nói câu "Chào Chung tổng", sau đó lại lén nhìn hắn một cái rồi vội vàng dời tầm mắt đi.
Mới đầu Chung Hàm còn không cảm thấy có cái gì, nhưng chờ tới khi người nhìn hắn quá nhiều, Chung Hàm liền nhân lúc đi thang máy chuyên dụng mà biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Sau khi hắn rời đi, mấy nhân viên kia lại tụ tập lại với nhau, khe khẽ nói nhỏ.
Chung Hàm đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn người trong gương.
Tây trang sang trọng, khắp nơi đều phẳng phiu, chỉ có cà vạt…
Thắt tới lung tung rối loạn, giống y như thủ pháp của một đứa trẻ vậy.
Hắn vừa rồi chính là cái dáng vẻ này cho nên mới bị nhân viên nhìn suốt.
Chung Hàm lẳng lặng nhìn cà vạt, sau đó giơ tay lên chậm rãi kéo nó xuống, một lần nữa thắt lại cho tốt.
Từ nhỏ tới lớn, hắn vẫn luôn tự nỗ lực làm mỗi một chuyện, cố gắng đạt tới hoàn mỹ nhất. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ở trước mặt người khác bày ra bộ dáng không hoàn mỹ, cho nên hắn nên trừng phạt cô thế nào đây?
Chung Hàm mở vòi nước, rửa rửa tay.
Thời gian nghỉ giữa trưa, Chung tổng từ trước tới nay luôn nghỉ trưa ở công ty nay lại rời đi, khiến cho một đám nhân viên nhìn chăm chú.
Ngay từ sáng, bọn họ đã cảm thấy Chung tổng có gì đó không đúng rồi, hiện tại lại càng khác thường.
Chung Hàm lái xe, đi qua một hiệu sách, hắn dừng xe ở ven đường, đi vào bên trong.
Giờ này người trong hiệu sách không có nhiều, người đọc sách đều đã đi ăn cơm, nhưng còn có mấy cô gái đang tựa bên giá sách đọc sách. Thấy hắn tiến vào, ánh mắt tức khắc dừng ở trêи người hắn. Chung Hàm không để ý lắm, hắn nói với ông chủ hiệu sách: “Giúp tôi chọn mấy quyển truyện cổ tích.”
Tốc độ của ông chủ rất nhanh, đóng gói xong liền đưa cho Chung Hàm.
Chung Hàm vừa đi, các nữ sinh liền kϊƈɦ động mà nói: “Không phải đâu, một nam sinh đẹp trai như vậy mà còn xem truyện cổ tích? Này cũng quá tương phản manh đi?”
Chung Hàm lên xe, đem đống truyện cổ tích đặt ở một bên.
Suốt cả buổi sáng, Vân Phiếm Phiếm đều chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài thật đẹp, cô còn có thể nhìn thấy vườn hoa của biệt thự đối diện, có thể nhìn thấy xe ô tô ngẫu nhiên chạy qua. Nói thật, cô rất muốn đi ra bên ngoài, thế nhưng có xích sắt trêи chân nên cô chỉ có thể đứng ở chỗ này ngắm cảnh.
Chung Hàm xuống xe, ánh mắt quét tới lầu hai.
Lúc nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm đang dùng một loại biểu tình mong chờ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Hắn cảm thấy đối phương đang muốn rời đi.
Cô đang lừa mình.
Chung Hàm mở cửa nhà, đi lên lầu hai, lúc đứng ở trước cửa phòng Vân Phiếm Phiếm, biểu tình không vui của hắn đều bị ẩn giấu đi.
Thời điểm đi vào, Vân Phiếm Phiếm vẫn còn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài có gió thổi vào khiến cô giống như là sắp bị gió thổi bay đi vậy.
Chung Hàm ném sách lên trêи giường, lạnh lùng hỏi: “Bên ngoài, đẹp sao?”
Vân Phiếm Phiếm bị âm thanh bất thình lình vang lên dọa sợ, xoay người thấy người tới là Chung Hàm, Chung Hàm tựa hồ như đang cười, thế nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, Vân Phiếm Phiếm không biết nên trả lời thế nào, đành phải nói: “Cũng được.”
Ý cười của Chung Hàm tựa hồ càng sâu, chỉ chỉ đống sách trêи giường.
Vân Phiếm Phiếm lập tức vui sướиɠ chạy về phía hắn chỉ, trong lúc đó thân thể còn nhẹ nhàng đụng phải Chung Hàm, thân thể mềm mại mang theo hương thơm khiến Chung Hàm lui về sau một bước, nhìn cô mở túi ra.
Thời điểm cô nhìn thấy đống truyện cổ tích, Chung Hàm đứng đằng sau hỏi: “Có thích không?”
Lâm Tư Nhan vốn dĩ là lớn lên ở cô nhi viện, cứ là trẻ con thì đều sẽ thích xem truyện cổ tích, nhưng nó đối với cô mà nói lại là một loại xa xỉ, sau khi lớn lên lại cảm thấy xem truyện cổ tích rất mất mặt cho nên Vân Phiếm Phiếm cũng đối với đống truyện cổ tích vô cùng tò mò.