Edit by Shmily
Do not reup
– ——————————-
Vân Phiếm Phiếm trở về phòng tắm rửa một lượt rồi nằm lên trêи giường.
Rõ ràng là đã tới thời gian đi ngủ, thế nhưng cô lại chẳng thể ngủ nổi.
Cô nhìn nhìn vòng tay, cái vòng đang phát ra u quang, hoa văn màu đen bên trêи đã chỉ còn lại có một chút.
Điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
Cô duỗi tay qua cầm lấy nó.
Là tin nhắn của Cố Lê gửi tới.
Cố Lê: Ngủ ngon.
Phảng phất như lại quay về thời gian trước. Hai người dựa vào điện thoại di động mà trở thành bạn bè không có gì giấu nhau.
Tuy rằng… hiện tại đã vượt qua ranh giới tình bạn.
Vân Phiếm Phiếm nhìn màn hình, ánh sáng hắt lên trêи mặt cô khiến đôi mắt đen nhánh tức khắc trở nên sáng lấp lánh.
Cô cũng trả lời lại hắn: Ngủ ngon.
Sau đó chính là một đêm không mộng mị.
Sáng ngày hôm sau, lúc cô ra cửa liền nhìn thấy Cố Lê đang đứng ngoài hành lang. Lúc này hầu như tất cả mọi người đều đã tỉnh, mấy diễn viên phụ đi qua nhìn thấy cô còn chào hỏi vài câu.
Cố Lê cũng không có chào hỏi cô, chỉ là chờ đến khi cô đi trước mới đi theo ngay phía sau cô.
Vân Phiếm Phiếm vừa quay đầu lại liền thấy Cố Lê đi ngay sau mình, không hiểu sao lại nghĩ tới ngày hôm qua khi cô đi theo sau hắn, Cố Lê tựa hồ cũng thả chậm bước chân để đợi mình, bây giờ mình cứ đi như vậy liền có vẻ không hay lắm.
Hơn nữa, một mình Cố Lê đi phía sau nhìn rất cô đơn.
Vân Phiếm Phiếm lập tức dừng bước.
Sau đó, cô liền quay đầu nhìn Cố Lê, Cố Lê thấy cô nhìn về phía mình thì cũng dừng bước theo.
Trêи mặt Vân Phiếm Phiếm mang theo ý cười, không hề chú ý tới ánh mắt của mấy diễn viên phụ xung quanh, chỉ hỏi Cố Lê: “Anh ăn sáng chưa?”
Đoàn làm phim không có bao bữa sáng, cũng không phải vì tiếc tiền mà là bởi vì thời gian quay của mọi người không giống nhau, nếu như thống nhất ăn bữa sáng vào một giờ thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến thời gian ăn cơm của rất nhiều người khác.
Vì thế cho nên diễn viên chỉ có thể tự mình ăn bữa sáng ở ngoài.
Cô vừa hỏi như vậy, lập tức liền có người đứng lại nhìn về phía Cố Lê.
Trong lòng mọi người đều đang nghi hoặc, đó chính là Vân Phiếm Phiếm có phải quen biết với cậu diễn viên mới này hay không?
Vừa mới gặp mặt đã thân mật hỏi người khác đã ăn sáng chưa rồi.
Cố Lê còn cho rằng ít nhất cô sẽ cố kị một chút, đây cũng là lí do ngày hôm qua ở đoàn làm phim hắn rõ ràng rất muốn nói chuyện với cô, thế nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả. Hắn biết, bất luận một tai tiếng nào đều có uy lực hủy diệt một diễn viên.
Hắn đã cẩn thận như vậy rồi, thế mà đối phương hình như lại không thèm để ý chút nào.
Cố Lê nhìn gương mặt trắng nõn của cô, tức khắc cảm thấy có loại cảm giác bị cô vả mặt.
“Ra ngoài xem trước đã.”
Vân Phiếm Phiếm gật đầu, đi cùng Cố Lê ra ngoài.
Mấy diễn viên kia đều đang há hốc mồm sửng sốt.
Này… này quả nhiên là đại lão có khác, ngay cả diễn viên nhỏ như bọn họ cũng phải sống một cách cẩn thận, chỉ sợ còn chưa thành danh đã tuồn ra một số chuyện không tốt, kết quả đại lão người ta căn bản còn chẳng thèm sợ mấy thứ này.
Lúc hai người đứng trong thang máy, Cố Lê mới nói: “Lúc ở đoàn làm phim, em có thể không cần nói chuyện với tôi. Chúng ta có thể nhắn qua điện thoại.”
Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc: “Không phải anh cũng ở đoàn làm phim sao? Tại sao không thể nói thẳng?”
Cố Lê cảm thấy cô không hề có tai tiếng nào đều là có nguyên nhân cả, cô giống hệt một tiểu công chúa sống trong tháp ngà voi, đối với cô mà nói thì những việc này đều hết sức bình thường, phỏng chừng cũng giống như tính cách mà cô thể hiện hằng ngày mà thôi. Mấy chuyện này đều chẳng thể hắc lên nổi cái gì cả.
Cố Lê thở dài, chậm rãi nói: “Dư luận.”
Vân Phiếm Phiếm trầm tư một lát, giống như đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng.
Sau đó cô ngẩng đầu, vui sướиɠ nói: “Dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết mà.”