Edit by Shmily
Do not reup
– —————————–
Thân thể hắn hơi cong, Vân Phiếm Phiếm đã bị hắn ôm cả vào trong ngực, rõ ràng là nhìn qua thì cô mới là người được hắn bọc lấy, nhưng lại có cảm giác là Cố Lê đang hấp thu ấm áp từ trêи người cô.
Độ ấm của hai người không ngừng giao hòa.
Sau đó, cô nghe thấy thanh âm của Cố Lê, giống như là từ một nơi rất xa truyền tới, du dương lại dễ nghe, hắn nói: “Say.”
Vân Phiếm Phiếm nghĩ nghĩ, lúc cô hỏi cái câu này thì hình như đã được năm, sáu phút gì đó rồi đi, lúc này hắn mới trả lời lại, phản ứng có phải quá chậm rồi hay không?
Ngay tại lúc cô còn đang suy nghĩ về vấn đề này, thân thể bỗng nhiên bị đè xuống.
Gương mặt trắng nõn tinh xảo kia của Cố Lê cùng đôi mắt đen nhánh như mực cứ như vậy rơi vào trong mắt cô.
Hai tay hắn chống ở hai bên vai cô, thân thể nửa đè ở trêи người cô. Không biết là hắn nặng hay là quần áo cô đang mặc nặng mà Vân Phiếm Phiếm có cảm giác bản thân có chút không thở nổi.
Vân Phiếm Phiếm có thể nhìn thấy hình ảnh ngược của mình từ trong mắt Cố Lê, cô nghĩ, bên trong đồng tử của cô hiện giờ hẳn cũng là mặt của Cố Lê.
“Cố Lê…”
Cô nhẹ nhàng gọi hắn.
Cố Lê vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi hồng nhạt của hắn, sau đó lặp lại một lần: “Anh nói, anh say rồi.”
Hắn cúi đầu, vùi vào hõm cổ cô ngửi ngửi, giống như một con thú nhỏ, Vân Phiếm Phiếm cảm giác được cánh môi hắn đang cọ qua da thịt của mình, cánh môi nóng bỏng cọ qua chỗ nào, chỗ ấy liền có cảm giác nóng rát, không đau nhưng rất ngứa.
“Say, vậy phải làm sao bây giờ?”
Cố Lê nghe cô nói xong liền cười khẽ.
Khóe môi hắn hơi cong lên, nói: “Em giúp anh chia sẻ một chút, được không?”
Chia sẻ? Cái này thì chia sẻ kiểu gì?
Giây tiếp theo, môi hắn bỗng nhiên áp lên khóe môi cô.
Chỉ nhẹ nhàng dán lên, cũng không làm ra động tác gì khác, khóe môi có chút ngứa khiến Vân Phiếm Phiếm theo bản năng nhấp môi, khi cô vừa động một cái, cánh môi của hắn liền từ khóe môi cô chuyển tới trêи cánh môi, nhẹ nhàng cọ xát.
Từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy Cố Lê đang rũ mắt, lông mi rậm như có ánh sáng xuyên qua, quang ảnh đánh vào dưới mí mắt hắn, chiếu xuống cánh mũi cao thẳng. Thần thái hắn nghiêm túc, thập phần nhập tâm.
Bên ngoài bắt đầu nổi lên những bông tuyết trắng xóa, từ một bông hai bông, chậm rãi, dần dần khiến cho khắp nơi đều là một mảnh trắng tinh, màn đêm bị cơn mưa tuyết xé ngang qua, toàn bộ đất trời đều đang biến hóa.
Nhiệt độ ngoài trời vô cùng lạnh, thế nhưng trong phòng, nhiệt độ cơ thể của hai người lại không ngừng tăng cao.
Nụ hôn này từ ôn nhu chuyển sang triền miên.
Tay Cố Lê bất tri bất giác sờ tới eo cô, ngón tay xuyên qua lớp áo sờ tới trêи làn da trắng nõn, cái động tác này càng khiến cho môi hai người giao triền kín mít hơn, cô còn có thể nếm tới mùi rượu nhàn nhạt trong miệng Cố Lê.
Vì thế, Vân Phiếm Phiếm cũng cảm thấy mình say rồi.
Không biết là rượu làm cô say hay là người trước mặt làm cô say nữa.
Chờ hôn xong một cái, cô còn cảm thấy vô cùng choáng váng.. Đọc Truyện
Vân Phiếm Phiếm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc, thẳng tới khi Cố Lê cười một tiếng, cô mới mở mắt ra.
Môi của hắn hồng hồng kiều diễm so với lúc uống rượu còn diễm lệ hơn. Sắc mặt hắn ửng hồng, thấy cô mở to mắt, liền hỏi: “Thế nào, có phải em cũng say rồi không?”
Lúc này cô mới hiểu được, chia sẻ trong miệng Cố Lê thì ra là có ý tứ này.
Cô có chút tức giận, muốn ngồi dậy thì lại bị thân thể Cố Lê đè lại.
Môi hắn dán bên tai cô, nhẹ nhàng chậm rãi nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.”