Editor: Ngạn Tịnh.
Đặt toàn bộ trọng lượng thân thể đè lên trên một người, liền có cảm giác đem cả đời phó thác cho anh.
Có người đỡ, Lục Nhất Lan cảm thấy đi đường nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rất nhanh, hai người lên xe.
Trong dòng xe ồn ả, Lục Nhất Lan ngồi trên vị trí ghế phụ, bỗng nhiên lại nói tiếp đến chuyện Giang Thiển Ái, “Cố ca ca, anh biết không? Cô giáo Giang lần trước xảy ra tranh chấp với anh trong đồn cảnh sát ý, từ chức rồi.”
“Ở đại học A không tốt sao, sao cô ấy lại bỗng nhiên từ chức chứ?” Nói xong, Lục Nhất Lan nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Mặc Trình, ánh mắt người đàn ông hơi tối sầm lại, cô lập tức biết, chuyện Giang Thiển Ái từ chức khẳng định có chút liên hệ với Cố Mặc Trình.
Giọng nói của người đàn ông có chút khinh bạc, “Nói không chừng là trong nhà bất ngờ xảy ra chuyện gì thì sao, đổi một giáo viên cũng không gây ảnh hưởng gì, học tập cho tốt là được rồi.”
“Ha!”
Thì ra là thế, trong nhà Giang Thiển Ái xảy ra vấn đề.
Thì ra Cố Mặc Trình đã bắt đầu ra tay với Giang Thiển Ái.
Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua khuôn mặt anh, bỗng nhiên, Cố Mặc Trình nghiêng đầu, đồng tử màu đen sâu thẳm bỗng nhiên hắt ngược ra bóng dáng của cô, “Nhìn anh làm gì?”
“A...”
“Không có gì.” Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, “Chỉ là cảm giác Cố ca ca càng ngày càng đẹp trai.”
Chuông cảnh báo reo vang.
Cố Mặc Trình cảm thấy, kế hoạch bồi dưỡng ‘người cha tốt’ dường như có hiệu quả cực nhỏ.
Về đến nhà, đậu xe xong, một chân của Lục Nhất Lan vừa vươn ra bên ngoài, liền thấy người đàn ông cực kỳ ưu nhã cúi người xuống. Cố Mặc Trình rất nhẹ nhàng bế Lục Nhất Lan lên, “Muốn đi đâu đây?”
“TV...”
Chờ đến lúc Lục Nhất Lan hoàn hồn, mông của cô, đã dựa trên sô pha mềm mại, điều khiển từ xa đã nằm trong tầm tay cô, Cố ca ca vạn năng, đang ở trong phòng bếp rửa trái cây.
Cuộc sống như thế, quả thất rất diệu kỳ.
Mùi hương trái cây chậm rãi nở rộ nơi chóp mũi, Lục Nhất Lan ngáp một cái, bên kia Cố Mặc Trình liền cầm chăn đến, đôi mắt hơi rũ, bên tai liền vang lên câu chuyện Người Đẹp Ngủ Trong Rừng.
Xưa kia, có một đôi Quốc Vương và Hoàng Hậu, bọn họ sinh một cô con gái.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Nhất Lan lại nghĩ, cô nghe câu chuyện này đã hơn ba mươi lần, chẳng lẽ----
Cố Mặc Trình chỉ biết mỗi câu truyện cổ tích này mà thôi?
Ngày tháng cứ như thế lặp đi lặp lại, Lục Nhất Lan cảm giác bản thân đã bị nuôi thành một công trúa nhỏ, muốn ăn liền có người đưa đến miệng, chỉ cần há miệng, muốn uống có người đưa qua, cũng chỉ cần há miệng...
Phế cmnr!
Trong khoảng thời gian này, Cố Mặc Trình dùng nhiệt tình lớn nhất tới đối tốt với Lục Nhất Lan, anh rất thích kể câu chuyện Người Đẹp Ngủ Trong Rừng này cho Lục Nhất Lan nghe.
Cực kỳ thích bộ dáng lúc cô nhắm mắt ngủ.
Lông mi dày rậm cong cong, độ cung nhàn nhạt giống như có thể cuốn lấy trái tim người khác.
Giống như bây giờ, đêm rất yên tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua gương mặt cùng môi đỏ của cô gái trước mặt, cảm xúc nõn nà láng mịn, Cố Mặc Trình có chút say mê, chờ sau khi thấy rõ mặt cô gái trên giường, anh lui về sau hai bước.
Dưới ánh trăng.
Người đàn ông không chút lưu tình, tự quăng cho mình một cái tát.
Dấu tay đỏ tươi in trên má phải, cực kỳ nổi bật.
Lấy di động ra, “Trần Nhạc.”
“Lão đại...”
“Ngày mai cô tới biệt thự một chuyến, đón đưa Thiên đi học, tôi phải đi ra ngoài một chuyến.”
“A, được lão đại.”
“Ừm.”
Điện thoại bị cắt đứt, Trần Nhạc nhún vai, “Anh, ngày mai em phải ra ngoài một chuyến.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngày mai lão đại phải ra ngoài, để em đi chăm sóc công chúa nhỏ.”
Trần Khoái ghé vào trên bàn ngẩng đầu lên, “Ngày mai là ngày giỗ của cha mẹ lão đại, anh ấy...” Nghĩ đến gì đó, ngữ khí của Trần Khoái hơi trầm xuống, “Ngày mai chú ý một chút.”
Ngày này mỗi năm, đều là thời điểm cảm xúc của Cố Mặc Trình rất không ổn định.