Editor: Ngạn Tịnh.
“Những lời này, là ai dạy con?”
“!”
“Người đánh con!”
Hoàng Hậu bắt đầu đau đầu, “Thôi, con lui xuống đi, những lời này sau này đừng nói lại nữa.” Tất cả đều là tội lớn chém đầu, một đứa bé năm tuổi, sao có thể nói ra những lời thế này.
“Con không đi!”
Quân Tử Ngọc nói, liền nằm xuống đất lăn a lăn.
“Người đánh con người đánh con người đánh con, người thế nhưng đánh con, người không phải mẫu hậu của con, người không phải mẫu hậu của con, người không phải mẫu hậu của con.”
“Người thế nhưng đánh con!”
Hắn khàn cả giọng hô to, chỉ là rừng mai lớn, trừ bỏ thị nữ trong cung điện này, cũng không có người có thể nghe được.
Nhìn bộ dáng thê thảm của Quân Tử Ngọc, Hoàng Hậu cũng muốn an ủi, nhưng vừa ngồi xổm xuống, đã bị Quân Tử Ngọc đẩy ra. Những đứa bé hư hỏng rất dễ dàng làm người tức giận, Hoàng Hậu khó thở liền gọi ma ma tới, trực tiếp xách người đang lăn lộn dưới mặt đất tới phòng phạt đứng.
Ngày hôm sau.
Trong hoàng cung một mảnh bình tĩnh, Lục Nhất Lan lên lớp xong, liền đến bên chính cung.
“Ý nhi, cuối cùng con cũng tới rồi!”
“Mẫu hậu, xảy ra chuyện gì?”
“Ngọc nhi quả nhiên thiếu quản giáo!” Bà lắc đầu, “Con vẫn là mang nó đến bên cạnh dạy dỗ thật tốt đi, loại tính cách này---“
Hoàng Hậu muốn nói lại thôi, rất hiển nhiên, giống như Quân Tử Ngọc bây giờ, ở trong phim truyền hình, phỏng chừng chính là vật hy sinh sống chưa tới nửa tập!
Đi theo cung nhân vòng hai vòng, đi đến trước một căn nhà xa hoa lại đơn điệu, gõ cửa hai cái, bên kia không có chút đáp lại nào, Lục Nhất Lan liền tự mình đẩy cửa ra, trong nháy mắt kia, cô sững sờ.
Ở nơi cách cửa chừng 1m5, có một cậu bé.
Môi hồng răng trắng, mắt ướt dầm dề, vừa thấy liền biết đã khóc một hồi lâu, nhìn kỹ, mắt vẫn còn hây hây hồng.
Thấy Lục Nhất Lan, hắn cắn môi, cũng không nói gì.
“Tiểu Thập Nhất, mau tới đây.”
“Ngươi tới, làm cái gì?” Trong giọng nói của Quân Tử Ngọc mang theo nồng đậm khóc nức nở cùng ghét bỏ cực mạnh, Lục Nhất Lan phụt một tiếng bật cười, “Mang đệ đến cung Thái Tử ở một đoạn thời gian.”
“!”
Hắn ngẩng đầu, “Rời khỏi nơi này sao?”
“Đúng vậy.”
“Ta đi!” Quân Tử Ngọc xoay người, cầm lấy khối ngọc bội mình thích nhất ở trên giường, nhanh chóng chạy vội ra, ôm lấy đùi Lục Nhất Lan, “Ngươi, nhanh chóng dẫn ta đi.”
“Nói cho mẫu... Nói cho Hoàng Hậu, Quân Tử Ngọc ta, sau này không bao giờ tới nơi này nữa.”
Dường như nhớ tới cái gì, hắn ngẩng đầu, đầu không ngừng nhìn tới nhìn lui, “Cho dù mẫu... Cho dù bà ấy đến cửa cung bảo ta đừng đi, ta cũng sẽ không ở lại!”
“Thật sao?” Lục Nhất Lan xem hắn diễn kịch, thiếu chút nữa phụt cười.
Ý của lời này còn không phải nếu Hoàng Hậu đến cửa cung nói một câu bảo hắn đừng đi, hắn liền tung ta tung tăng ở lại sao?
Không bao lâu, Lục Nhất Lan nắm tay Quân Tử Ngọc ra bên ngoài.
Nhóc con kia không chịu đi từ cửa hông, một hai phải đi cửa chính, vòng qua tẩm điện của Hoàng Hậu mới bằng lòng đi.
Đi ngang qua, Hoàng Hậu không ở cửa, hắn kéo kéo áo choàng của Lục Nhất Lan, “Chúng ta đi, không cần nói với người sao?”
“Ô, không cần.”
“...”
Đôi mắt to tròn của Quân Tử Ngọc lập lòe vài phần nước mắt, “Không được, phải nói với người.”
Dây dưa ở cửa tầm nửa khắc(*), Hoàng Hậu tuân mệnh, nhanh chóng tự mình chạy ra, thấy Quân Tử Ngọc cùng Lục Nhất Lan, bà ai một tiếng, “Ngọc nhi, con phải đi theo hoàng huynh thật tốt, đừng gây rắc rối cho cung Thái Tử, biết không?”
(*) 1 khắc = 15 phút.
“!”
“Người bảo con đi?”
“Đi thôi.”
Phảng phất như người không hồn, kéo cánh tay Lục Nhất Lan, thất hồn lạc phách rời đi bên này.
Vào đông, gió lạnh phần phật.
Hai người ở trong vườn mai, Quân Tử Ngọc bỗng nhiên không chịu đi tiếp, trực tiếp ôm lấy đùi Lục Nhất Lan khóc lên.