Editor: Ngạn Tịnh.
“Ừm.”
“Vậy sao anh không gõ cửa?” Lục Nhất Lan cũng xem như hiểu rõ tơ hồng trong mắt Diệp Hàn An là từ đâu mà có, cô nhăn hai hàng mày tinh xảo, “Sao anh lại không yêu quý bản thân như thế chứ?”
“Không phải.”
Rất kỳ dị, Diệp Hàn An cảm thấy, giờ phút này thấy Lục Nhất Lan tức giận, trong lòng anh lại nhịn không được sinh ra một chút cảm xúc vui mừng, cô để ý tới anh.
Hơn nữa xem trình độ tức giận kia, là rất để ý.
Ngay lúc anh đang yy, Lục Nhất Lan cầm lấy một chiếc đũa bên cạnh gõ lên đầu anh một cái, Binh Vương một thế hệ, trên đầu bỗng bị gõ như dưa hấu, anh lùi về sau một chút, “Em đánh anh.”
“Phụt----“
Không khí áp lực kết thúc trong biểu tình bảo bảo ủy khuất của Diệp Hàn An, Lục Nhất Lan quấy sữa đậu nành, “Chỉ là đang hỏi anh, vì sao anh bỗng nhiên không nói?”
“Anh...”
“Anh là muốn gõ cửa.” Diệp Hàn An rất chân thành nhìn Lục Nhất Lan, giữa mày anh lộ ra chút yêu thích nhàn nhạt, “Nhưng lúc anh tới cũng đã gần 12 giờ, trong phòng không sáng đèn, anh cho rằng em đã ngủ, sợ đánh thức em.”
“Cho nên----“
Người đàn ông này không biết tranh công, Lục Nhất Lan không hỏi, anh cũng sẽ không nói.
Chỉ đợi ở cửa một đêm, cuối cùng, còn ngốc hề hề mua bữa sáng tới trước cửa nhà chờ cô mở cửa, cho dù trái tim làm bằng cục đá, cũng sẽ bị cảm động, huống chi trái tim Lục Nhất Lan, vốn dĩ làm bằng máu thịt.
“Anh, thật là...” Lục Nhất Lan ngay cả một từ để hình dung cũng không tìm ra, chỉ là tay chậm rãi nâng mặt Diệp Hàn An lên, tay mềm mại nhẹ nhàng đảo qua mặt anh, mang đến một trận run rẩy.
Người đàn ông co rúm lại một chút, rồi mới cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều bốc lên bong bóng trái tim màu hồng phấn.
Bong bóng màu hồng phấn vẫn luôn trôi nổi suốt ba năm phút, thẳng đến khi tiếng chuông di động của Lục Nhất Lan vang lên, Diệp Hàn An vẫn cảm thấy mình đang sống trong mộng.
Còn có chút không tỉnh táo, nghe Lục Nhất Lan nói phải đi làm, anh mới nhớ tới mục đích chủ yếu của mình, “Tư Tư, anh là tới nói với em chuyện phỏng vấn kia.”
“Không cần phải nói.”
“Ngày đó em nói với anh...”
“Không cần.” Lục Nhất Lan lắc đầu, “Em đã nói với chủ biên là em không có cách nào cả, chuyện này đã bỏ qua rồi.”
Nhớ tới gương mặt thối cùng ánh mắt chứa đầy thâm ý của chủ biên, Lục Nhất Lan liền cảm thấy có chút khổ sở.
“À đúng, bữa sáng có lẽ em không ăn hết được rồi, gần đây đắc tội tổng biên, ngày tháng trôi qua không tốt lắm.”
Nói xong, Lục Nhất Lan duỗi tay sờ sờ cái trán của Diệp Hàn An, “Em đi làm trước, nếu anh có việc thì trở về, nếu không, anh trực tiếp đưa em đi làm cũng được.”
“Được!” Anh đứng lên, hai tay xách theo bữa sáng, “Anh lái xe, em có thể vừa ăn vừa đi.”
Xe việt dã tốc độ rất nhanh, hơn nữa biển số xe này cũng rất có uy lực, đi trên đường cái cơ bản không có ai mắt mù dám vượt qua.
“Tư Tư, không thể phỏng vấn nhận phong kia có ảnh hưởng rất lớn với em sao?”
“Không tính là rất lớn, chỉ là gần đây sẽ bị quản chặt một chút.” Tốt xấu gì công lao vẫn còn ở trên người, tổng biên cũng không đến mức đá cô xuống.
Sau khi nói xong lời này, Diệp Hàn An liền trầm mặc lái xe, hương vị bữa sáng tràn ngập trong xe, Lục Nhất Lan đang gặm bánh quẩy bỗng nhiên nói một câu, “Anh cũng chưa ăn xong, em thiếu chút nữa quên mất.”
Cô cũng không quan tâm tay đầy dầu, trực tiếp xé một miếng bánh quẩy đưa đến bên miệng Diệp Hàn An.
Anh không dám há miệng.
Luôn cảm thấy anh cắn xuống, nhất định sẽ cắn trúng tay cô.
“Anh không ăn sao?”
“Ăn.”
Cuối cùng, tất cả sợ hãi của Diệp Hàn An dưới thế tấn công của nhu tình đều biến mất sạch, anh khẽ cắn một ngụm bánh quẩy, nhai một hồi, lại bỗng nhiên cảm thấy, bánh quẩy hôm nay, ăn thật ngon!