Tống Tuyên không thể sống tệ thế được. Vậy nên cách giải thích hợp lý nhất cho tình huống này chỉ có thể là Bạch Trà cố ý châm ngòi ly gián, cô đưa Tống Tuyên về, không biết trước đó lúc ở cùng nhau Bạch Trà đã giáo huấn tư tưởng không tốt cho Tống Tuyên đến mức độ nào.
Rõ ràng cô đang trả thù.
Giọng điệu của Tống Trình không tốt: “Bạch Trà, tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Bất kể trước đây giữa họ có ân oán tình thù gì, cho dù cô có cảm thấy anh ta có lỗi với cô, thế thì cũng không nên lôi Tống Tuyên vô tôi vào chuyện này.
Bạch Trà mỉm cười: “Tôi không muốn nói chuyện riêng với anh.”
Trong cốt truyện cũng có chuyện như vậy xảy ra, Tống Trình nói là muốn nói chuyện riêng với cô, sau đó ảnh họ đứng chung một chỗ âm thầm bị paparazzi chụp được. Vì vấn đề góc độ nên trông bọn họ như đứng rất gần nhau, các trang chuyên đưa tin vì tương tác mà viết rằng bọn họ muốn quay lại với nhau.
Chuyện này khiến cho Lạc Tô Tô hiểu lầm, Tống Trình vừa thấy Lạc Tô Tô tức giận thì còn thế nào nữa? Anh ta trực tiếp đăng tin trên tài khoản cá nhân của mình, nói anh ta thật sự có tình yêu với Lạc Tô Tô. Nếu cô còn cố tình mưu toan khiêu chiến điểm mấu chốt của anh ta, vậy thì đừng trách anh ta không nể tình.
Bởi vậy, Bạch Trà lại có thêm một biệt danh “vai hề” cho mọi người trào phúng.
Tống Trình ngồi ở vị trí tổng giám đốc nhiều năm, đã có uy lực nói một không hai. Nhưng sau khi Bạch Trà trở về, đứng trước mặt cô, anh ta chỉ nhận được sự khinh thường không thèm che dấu.
Điều này làm anh ta nhớ lại thời cấp đã qua. Khi ấy Bạch Trà cũng luôn cao cao tại thượng như vậy, như một nữ vương không đặt bất cứ ai vào mắt, cho dù anh ta ở trường cũng được người người hâm mộ theo đuổi, được đám nữ sinh tôn sùng gọi là nam thần. Cô không vui thì cũng chẳng bao giờ cho anh ta sắc mặt tốt.
Bỗng vào ngày tốt nghiệp hôm ấy, ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại tỏ tình với cô, anh ta không ngờ cô sẽ đồng ý đơn giản đến vậy. Nhưng kể từ sau ngày đó, dường như cô đã giấu đi móng vuốt của mình, trở thành một vị hôn thê đủ tư cách, hệt như một món đồ sứ tinh xảo xinh đẹp, khiến không ít người hâm mộ anh ta.
Bây giờ Bạch Trà mất tích hai năm đã trở lại, cô dường như lại biến thành người giương nanh múa vuốt đó.
Ánh mắt Tống Trình trở nên phức tạp. Anh ta cũng không cách nào hình dung chính xác cảm xúc lúc này của bản thân. Nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của cô, anh ta lên tiếng: “Cô muốn bồi thường tôi đã bồi thường rồi, nếu cô thấy không đủ thì cứ việc nói, tôi sẽ đưa đủ, nhưng tôi hy vọng cô không tiếp tục quấy rầy Tống Tuyên nữa.”
Anh ta không phải một người chìm sâu trong quá khứ, ở phương diện làm ăn, anh ta luôn nhanh nhạy trong việc tính kế, ở phương diện tình cảm anh ta cũng sẽ không dây dưa bẩn thỉu. Anh ta biết rất rõ người quan trọng nhất với mình hiện tại là ai, cho nên anh ta sẽ không cho Bạch Trà bất cứ cơ hội nào.
Bạch Trà không biết hoá ra Tống Trình lại hào phóng cho người ta tiền vậy đấy, cô cũng không cự tuyệt, hứng thú nói: “Được đấy, anh cho rằng tôi quấy rầy em trai anh, thế anh cảm thấy em trai anh trị giá bao nhiêu tiền, anh đưa cho tôi bấy nhiêu là được.”
Thần sắc Tống Trình lạnh lùng: “Bạch Trà, tôi không nói đùa với cô.”
“Tôi cũng không nói đùa với anh mà.” Bạch Trà bỗng cảm giác góc váy của mình bị kéo nhẹ, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy là chàng trai với khuôn mặt đơn thuần.
Đôi mắt sạch sẽ của Tống Tuyên toát ra vẻ sợ hãi, anh ngập ngừng nói: “Tôi biết chơi game, biết sáng tạo trò chơi... biết lắp Rubik... tôi không kén ăn, ăn cũng không nhiều lắm đâu, còn nghe lời nữa, rất yên tĩnh, sẽ không làm phiền cô đâu...”