Vừa đặt mông xuống bàn, Mạc Lâm đã lập tức lấy ra sách vở bắt Thập Nhất làm bài tập.
"Đây, phải làm xong bài này trước khi giáo viên vào lớp.
Nếu không tối nay sẽ cho chị bài tập gấp đôi."
Thập Nhất không cầm bút lên, phản đối: "Giờ giải lao thì phải được nghỉ ngơi chứ! Mà tối nay cũng đâu phải lịch học."
Trước đó Mạc Lâm đã thống nhất về việc dạy học ở nhà vào các ngày chẵn trong tuần và chủ nhật, còn các ngày còn lại thì cấm cô tuyệt đối không được tới phòng làm phiền hắn.
"À… Bữa nay còn có chuyện cãi thầy nữa hả? Lịch học do tôi sắp xếp, chị chỉ việc nghe theo thôi!"
Thập Nhất nhìn bộ mặt hung hăng của Mạc Lâm mà thật sự muốn đè hắn ra đánh đòn.
Đánh thì không nỡ đánh rồi, vì vậy chỉ có thể nhẫn nhịn!
Hừ… đợi hắn lớn lên một chút cô sẽ lấy cả vốn lẫn lời.
Thập Nhất thu lại ánh mắt, cầm bút lên bắt đầu làm bài, bởi vì tâm trạng không vui vẻ gì nên chữ viết cũng xấu hơn một bậc.
Mạc Lâm phải cố gắng căng con mắt lắm mới đọc được chữ.
"La Kỳ Kỳ, viết văn mà chữ xấu thế này thì giáo viên còn không thèm đọc đã cho chị một điểm luôn rồi!"
"Kêu chị nêu cảm nghĩ về truyện Lão Hạc chị lại đi miêu tả con chó chi tiết như thế làm gì?"
Mạc Lâm nhăn mày đọc lên vài câu trong đoạn văn của Thập Nhất: "Con chó kiêu ngạo kia cứ suốt ngày nạt nộ và hung hăng với chủ nhân.
Lại còn đợi nó lớn chắc chắn sẽ bị làm thịt!"
Hắn tức giận đặt bài văn vô nghĩa xuống bàn: "Chị đang giỡn mặt với tôi đó hả? Thể loại này tôi đã giảng và lập dàn ý cho chị rất kỹ rồi.
Vậy mà bây giờ viết một đoạn thôi cũng không xong nữa!"
"Đó là vì cậu không hiểu ý nghĩa của nó nên mới thấy không hay."
"Hừ… Chị viết linh ta linh tinh vậy thì có ý nghĩa gì được?"
"Giải tỏa tâm trạng, bày tỏ mong muốn."
Mạc Lâm tất nhiên không hiểu ý nghĩa xâu xa của đoạn văn, chỉ cho rằng Thập Nhất cố tình chống đối vì bị hắn phá vỡ không gian với tên Vương Gia Hải.
"La Kỳ Kỳ, chị tỉnh táo chút đi.
Vương Gia Hải sẽ không thích học sinh lưu ban như chị đâu.
Đừng để bị vẻ ngoài làm mờ mắt."
Mắt Thập Nhất rất sáng nên không cần hắn phải lo.
Nhưng nhìn bộ dáng Mạc Lâm thế này, một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô: "Cậu ghen đấy à?"
"Ghen?" Mạc Lâm cười nhạo như cô đang nói một điều vô cùng phi lý, "Chị nghĩ gì mà tôi lại phải đi ghen với tên Vương Gia Hải đó hả? Tôi đây là lấy tư cách người nhà khuyên chị thôi.
Đừng để đến lúc bị đá lại tìm tôi khóc huhu."
"Cậu cũng có thể ghen mà.
Vì cậu thích tôi."
"Đến giờ chị vẫn còn nhớ thương không quên lời nói dối hôm ấy hả? Lúc đó tôi chỉ vì bất-"
Mạc Lâm còn đang nói thì Thập Nhất đột nhiên nghiêng đầu về phía hắn.
Hành động bất ngờ này làm hắn quên luôn mình đang muốn nói gì.
"Còn lời tôi nói hôm đó thì thật lòng đấy." Cô gái hơi câu khóe môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn như có chút trêu chọc.
Vẫn là bộ tóc ngắn cũn như con trai ấy nhưng lại khiến trái tim ai đó bất giác đập nhanh lên.
Cả người Mạc Lâm cứng như tượng gỗ, ngay cả đầu óc cũng trì trệ không thể tư duy.
Cô gái này đang nói gì vậy?
"Chị-"
"Mạc Lâm, giáo viên vào rồi kìa." Vu Tiểu Ân ngồi sau đột nhiên khều lưng hắn nhắc nhở.
Bởi vì Mạc Lâm chiếm chỗ ngồi bên cạnh Thập Nhất nên nữ chính đã phải chuyển xuống bàn học cuối cùng.
Mạc Lâm lúc này mới sực tỉnh việc mình đang ở lớp học, vội vàng cho lớp đứng dậy chào giáo viên.
Đợi khi ngồi xuống, hắn một chút cũng không dám nhìn qua người bên cạnh.
Trong đầu hắn bây giờ toàn bộ đều là câu nói vừa nãy của La Kỳ Kỳ.
Chẳng lẽ cô ta thật sự thích hắn?
Bọn họ cho dù không chung huyết thống thì cũng đã là anh chị em trên danh nghĩa.
Điều này liệu có ảnh hưởng đến mẹ Mạc và chú La…
Những suy nghĩ cứ vẩn quanh trong đầu khiến Mạc Lâm không thể tập trung vào tiết học.
Rất lâu sau đó, hắn mới dám lén lút nhìn sang người bên cạnh.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến Mạc Lâm giật mình đến hét lên, còn suýt nữa thì té nhào khỏi ghế.
"Mạc Lâm, em có chuyện gì?"
Tất cả con mắt đều trung về phía hắn.
Mạc Lâm bối rối giải thích: "Xin lỗi cô.
Là em nhìn nhầm con côn trùng vừa bay qua."
"Được rồi.
Mau ngồi xuống đi.
Lần sau không được gây ồn ào trong lớp."
"Dạ.
Em cảm ơn cô."
Khi ánh mắt mọi người đã rời khỏi mình, Mạc Lâm mới quay qua mắng Thập Nhất: "Chị tự nhiên đi coi phim kinh dị trong lớp làm gì hả? Bộ hết việc làm rồi sao?"
"Dù sao nghe cũng không hiểu mà."
"Bình thường không phải tôi giảng bài chị đều nghe một lần là hiểu hết sao? Đừng có lười biếng nữa."
"Không giống nhau mà.
Bởi vì là giọng của cậu nên tôi mới có thể hiểu."
Mạc Lâm bất ngờ bị thả thính.
"Đừng lắm trò nữa.
Tập trung nghe giảng đi.
Tôi cũng không thể đi theo chị cả đời để giảng lại cho chị đâu."
"Không sao.
Tôi đi theo cậu là được rồi."
Thả thích tập kích lần thứ hai.
Mạc Lâm bối rối đến không dám nhìn thẳng vào mắt Thập Nhất, ấp úng đáp: "Chị lại muốn giở trò chơi tôi chứ gì? Tôi không bị mắc lừa đâu."
Gương mặt Mạc Lâm bị một bàn tay nắm lấy, ép buộc ngoảnh qua nhìn cô.
"Tôi nói thật."
Mạc Lâm ngẩn người, nhìn vào đôi mắt của người đối diện.
Không biết từ lúc nào hắn đã luôn cảm thấy đôi mắt của cô gái này trở nên thật đặc biệt, hắn dễ dàng bị thu hút, đắm chìm vào nó, cứ như… đó là một điều hiển nhiên vậy.
Khi Mạc Lâm vẫn còn đang ngây người thì Thập Nhất đột ngột đứng lên, đưa bàn tay chắn phía trước mặt hắn.
Cùng với hành động của cô là tiếng mắng của giáo viên: "La Kỳ Kỳ, Mạc Lâm, hai em dám nói chuyện riêng trong giờ học.
Mau ra ngoài đứng cho tôi!"
Đợi đến khi bị phạt cầm sách ở ngoài hành lang, Mạc Lâm mới nhận ra lòng bàn tay Thập Nhất dính một màu xanh của phấn.
Lúc nãy là cô bảo vệ hắn!
Ừ thì chỉ là một viên phấn thôi nhưng lồng ngực hắn lại không chịu nghe lời một chút nào.
Lòng Mạc Lâm có chút ngứa ngáy, chỉ muốn kéo tay cô sang để lau sạch vết bẩn ấy.
Nhưng cảm giác đó rất nhanh bị lý trí của hắn kìm nén lại.
Đứng cầm sách một lúc lâu, tay Mạc Lâm đã có chút mỏi, cánh tay cũng tự động dần dần hạ thấp xuống.
Đột nhiên, mấy cuốn sách trên tay hắn đều bị lấy đi.
Là Thập Nhất đang gánh thay hình phạt cho hắn bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình.
Rõ ràng là cầm cùng thời gian, thậm chí bây giờ cô còn mang thêm khối lượng gấp đôi vậy mà cánh tay nhỏ ấy vẫn thẳng tắp, không rung rinh chút nào.
"La Kỳ Kỳ, việc chị thích tôi là thật hay giả thì cũng từ bỏ nó đi." Mạc Lâm đột ngột lên tiếng nói nhỏ.
"Tại sao?"
"Tôi...!không muốn phá hỏng mối quan hệ của mẹ tôi và ba chị."
Mạc Lâm đã chứng kiến sự thất bại và bị tổn thương trong hôn nhân của mẹ Mạc.
Khó khăn lắm hắn mới thấy lại được nụ cười hạnh phúc của bà ấy khi ở bên cạnh chú La.
Việc giữa hắn và La Kỳ Kỳ sẽ chỉ khiến cho bọn họ khó xử, nên hắn muốn nhân lúc mọi chuyện còn chưa đi quá xa, cắt đứt nó.
Thập Nhất không lên tiếng trả lời đồng ý hay không.
Đối với sự im lặng ấy, Mạc Lâm cho rằng cô đã hiểu nên không còn nói gì nữa.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác nôn nao khó tả, một thứ cảm xúc mà hắn không thể diễn tả bằng lời..