"Hoàng thượng, sao người lại đến đây?"
"Giờ này tất nhiên là đến ngủ, không lẽ ngươi nghĩ ta đến trò chuyện với ngươi?"
Cách đây ba năm, Hướng Vấn Thiên vẫn luôn lấy lý do để tang tiên hoàng làm cái cớ không động vào các phi tử, hiện tại ba năm đã hết, thái hậu lại mong muốn có hoàng tử nên đặc biệt bắt ép hắn đến đây với hoàng hậu.
Mỗi lần như vậy nam chính và nguyên chủ liền sẽ phần ai người nấy ngủ.
Bây giờ đổi lại là Thập Nhất, kêu cô ngủ chung giường với hắn là không thể nào!
Nhìn Hướng Vấn Thiên thản nhiên lên giường nằm, Thập Nhất nắm nắm bàn tay, kiếm chế, hắn là nam chính, giết không được!
Sau khi tự nhắn nhủ mình ba lần như thế, Thập Nhất mở miệng nói: "Vậy ta không phiền hoàng thượng nghỉ ngơi."
Cô nói xong quay người định rời khỏi phòng nhưng Hướng Vấn Thiên đã nhổm dậy hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Nếu hoàng thượng đã ngủ ở đây thì ta sẽ kiếm một phòng khác."
Tất nhiên nam chính cũng chẳng tha thiết gì việc ngủ cùng Thập Nhất trên một chiếc giường, nhưng đối phương lại dám tỏ thái độ rõ ràng như vậy khiến lòng tự tôn nam nhân của hắn bị tổn thương.
Nàng ta không biết bao nhiêu phi tử ngoài kia mong muốn được bầu bạn cùng hắn dù chỉ một khắc sao?
"Ái Tử Lạp Hy, nếu ngươi đi phòng khác ngủ thì ta biết phải đối phó thế nào với mẫu hậu?"
"Chuyện này ta sẽ giải quyết."
"Không được.
Ta không muốn tiếp tục bị mẫu hậu làm phiền nữa, ngươi mau lên đây.
Hừ… Ngươi không phải lo, ta tuyệt đối không động vào ngươi."
"Hoàng thượng không nhưng ta thì chưa chắc." Thập Nhất lẩm bẩm.
"Ngươi nói gì?"
"Để bảo hộ sự an toàn của hoàng thượng, ta thấy mình vẫn nên đi chỗ khác ngủ.
Lỡ trong đêm ta không kiềm chế được, mạo phạm người thì thật không phải."
Hướng Vấn Thiên cau mày nhìn thiếu nữ: "Mạo phạm cái gì?"
"Hoàng thượng là nam nhân anh dũng phi thường, tướng mạo hơn người.
Ta sợ nửa đêm ngủ say, đầu óc mê mang, không tỉnh táo rồi làm ra hành vi bất kính với người."
Tự nhiên được đối phương vuốt lông, tâm tình Hướng Vấn Thiên hơi giãn ra, hắn dường như đã quên mất việc sáng nay thiếu nữ này đối đáp với mình mạnh miệng thế nào.
Trong lòng nam chính âm thầm kiêu ngạo, cuối cùng thì Ái Tử Lạp Hy cũng giống như những nữ nhân khác mà thôi.
"Một nữ nhân như ngươi nghĩ muốn mạo phạm liền có thể mạo phạm trẫm sao? Mau lên ngủ đi, đừng tốn thời gian nghỉ ngơi của trẫm nữa."
"Nếu vậy hoàng thường phải hứa sẽ không trách tội nếu ta có lỡ làm ra hành vi bất kính gì với người thì ta mới dám lên ngủ."
Hướng Vấn Thiên ra vẻ bản thân rộng lượng: "Rồi.
Đúng là nữ nhân phiền phức."
Lúc này Thập Nhất mới lên giường nằm bên cạnh nam chính.
Một lúc sau, khi Hướng Vấn Thiên đã bắt đầu đi vào giấc ngủ thì đột nhiên một lực đẩy rất mạnh hướng tới người hắn.
Trước khi hắn kịp làm gì, một tiếng bịch vang lên rất to, hắn đã và đang nằm trên sàn gỗ lạnh ngắt.
"ÁI TỬ LẠP HY!!!"
Thiếu nữ giống như đang ngủ say bị đánh thức bởi tiếng gào, cô mơ màng mở mắt nhìn nam nhân đang trợn mắt với mình:
"Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?"
"Ngươi còn dám hỏi ta có chuyện gì? Là ai mới đạp ta lăn xuống đất hả? Thật hỗn xược! Ngươi-"
"Hoàng thượng, ta thật sự không biết mà, lúc ngủ, ta có rất nhiều tật xấu.
Không phải lúc nãy người đã hứa sẽ không trách tội nếu ta có lỡ làm ra hành vi bất kính gì trong lúc ngủ sao?”
Những gì Hướng Vấn Thiên định nói đều bị nghẹn lại, hắn bây giờ mới nhận ra bản thân đã bước vào cái bẫy giăng sẵn của nàng ta.
"Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, hoàng thượng sẽ không so đo với một nữ nhân như ta đúng không?"
Nhìn thái độ thản nhiên của đối phương, Hướng Vấn Thiên chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như lúc này.
Hắn nghiến răng nghiến lợi đáp lại: "Đúng, sẽ không trách phạt ngươi."
"Đa tạ hoàng thượng.
Vậy người mau lên ngủ đi, lần này ta sẽ cố gắng ngủ ngoan ngoãn."
"Không cần!"
Nam chính chỉ để lại một câu như vậy rồi phất áo rời đi.
Nhìn thấy hắn biến mất khỏi phòng ngủ, Thập Nhất lập tức thỏa mãn nằm xuống.
Muốn đấu với cô hả? Về tu thêm chín kiếp nữa đi.
Trong khi Thập Nhất hạnh phúc với chiếc giường của riêng mình thì nam chính Hướng Vấn Thiên lại mang theo tâm trạng bực bội tìm đến nữ chính.
"Hoàng thượng, có chuyện gì với người thế? Thần thiếp tưởng đêm nay người ở chỗ hoàng hậu?"
"Đừng nhắc đến nàng ta nữa.
Vũ Nhi, mau lại đây với ta."
Ôm thân thể mềm mại, kiều nhuyễn của nữ nhân mình yêu, sự khó chịu trong lòng hắn như đang được xoa dịu đi.
"Chỉ có nàng mới có thể khiến ta cảm thấy thoải mái nhất.
Vũ Nhi…"
Hướng Vấn Thiên vừa nói vừa đưa tay vào bên trong y phục thiếu nữ.
Vân Mộng Vũ yếu ớt ngăn lại, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Hoàng thượng, sức khỏe thần thiếp vẫn chưa ổn lắm, người thế này sẽ bị lây bệnh mất."
"Ta không sợ." Động tác của nam chính vẫn không có chiều hướng dừng lại, còn gương mặt nữ nhân đã trở nên ửng đỏ từ lúc nào.
Hắn vùi mặt vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, hít lấy hít để.
"Hôm nay ái phi thơm lắm, nàng mới đổi phấn sao?"
"Là hương liệu do hoàng hậu mới ban tặng cho thần thiếp đấy ạ."
Lại nghe nhắc đến nữ nhân kia, tâm trạng hừng hực của Hướng Vấn Thiên lập tức giảm nửa.
"Sao đột nhiên nàng ta lại tặng quà cho ái phi?"
"Không phải mình thần thiếp đâu ạ.
Hôm nay tất cả các phi tử đến vấn an hoàng hậu đều có quà, nhưng mà…"
"Có chuyện gì?"
"Trong hộp quà của thần thiếp có một bức thư rất lạ?"
"Thư?"
Vân Mộng Vũ đứng dậy, đi lấy một tờ giấy nhỏ đưa đến cho Hướng Vấn Thiên xem.
Nội dung bức thư chỉ có mấy chữ: "Vân phi xinh đẹp, ủng hộ ngươi nắm chặt hoàng thượng, có ai bắt nạt ngươi thì mách cho ta."
Lúc đọc thư này xong Vân Mộng Vũ còn cảm thấy hoang mang một hồi.
Trước đây hoàng hậu vẫn luôn là người duy nhất không có hiềm khích với nàng, nhưng bọn họ hình như cũng không thân thiết đến vậy.
"Hơn nữa hoàng hậu hôm nay có chút kỳ lạ…" Vân Mộng Vũ dè dặt kể lại những gì xảy ra hôm nay.
"Càn rỡ! Nàng ta nghĩ đây là đâu mà có thể tự ý thay đổi phép tắc hậu cung?" Hướng Vấn Thiên nhăn mày, chẳng lẽ sau khi nói chuyện sòng phẳng với hắn thì nàng ta định bỏ bê luôn trách nhiệm hoàng hậu của mình?
Vân Mộng Vũ ngạc nhiên: "Hóa ra hoàng thượng vẫn chưa biết chuyện này sao? Thần thiếp còn tưởng việc này đã được người thông qua."
"Hừ… Trẫm làm sao có thể thông qua cái đề nghị vô lý này.
Không được rồi… trẫm phải đến chỗ thái hậu, nhân cơ hội này cho mẫu hậu biết luôn Ái Tử Lạp Hy là nữ nhân vô phép thế nào!"
Trông thấy Hướng Vấn Thiên chuẩn bị rời đi, Vân Mông Vũ nuối tiếc kéo áo hắn: "Hoàng thượng, đã lâu rồi người không đến chỗ thần thiếp, người định cứ thế mà đi hả?"
Nhìn đôi mắt long lanh ngập nước, mong đợi nhìn mình, lòng Hướng Vấn Thiên xao động ngứa ngáy, hắn đưa tay vuốt ve sườn mặt nàng, khóe môi câu lên: "Ái phi hồi nãy còn sợ trẫm lây bệnh mà sao bây giờ lại không nỡ xa trẫm vậy hả?"
Gương mặt thiếu nữ đỏ ửng lên, giọng nói mang theo ngại ngùng quyến rũ: "Hoàng thượng… da mặt thần thiếp mỏng, xin người đừng trêu chọc..."
Trong khi nam nữ chính chơi trò kèo cưa xấu hổ thì Thập Nhất lại đang miệt mài viết một bức đưa cho cung nữ của mình.
"A Dĩ, ngày mai ngươi xuất cung, đưa bức thư này cho người của chúng ta.
Phải thật cẩn thận không để người khác phát hiện ra."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Ở trong kinh thành này có một số người Tây Lương quốc do phụ vương nguyên chủ phái sang để hỗ trợ nàng khi có chuyện cần thiết.
Bây giờ chính là lúc Thập Nhất phải sử dụng đến bọn họ..