Nhìn thấy sự xuất hiện của Hướng Vấn Thiên bên cạnh hoàng hậu, tất cả phi tử trong điện đều sửng sốt, đặc biệt là hai ánh mắt từ Ngụy Phi Yên và Vân Mộng Vũ.
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe nói người bị thương ở đầu, nên đặc biệt đem đến một loại thuốc bổ.
Mong người mau chóng hồi phục sức khỏe."
"Gia phụ thần thiếp có quen biết một vị thần y chuyên trị chứng mất trí, chi bằng để lần sau thần thiếp…"
Bởi vì có hoàng thượng ở đây, nên ai nấy đều đặc biệt tranh nhau thể hiện bản thân, cứ như bọn họ vô cùng thân thiết với Ái Tử Lạp Hy vậy.
"Thấy các ngươi lo lắng cho bổn cung thế này, hẳn là trước đây bổn cung đối xử với các ngươi không tệ nhỉ?" Thập Nhất hỏi.
"Chuyện này… là dĩ nhiên ạ."
"Vậy thì tốt rồi." Thập Nhất không rườm rà mà thông báo luôn: "Hiện tại đến nghi lễ thường ngày ở Nam triều bổn cung cũng không nhớ rõ nên tạm thời không thể nào quản lý hậu cung, sắp tới lại là sinh thần thái hậu nên rất cần một người thay bổn cung gánh vác trọng trách chuẩn bị cho đại lễ này."
Các phi tử nghe xong ai nấy đều vô cùng mong đợi, người được chọn sẽ tạm thời nắm giữ quyền lực hoàng hậu, điều đó tất nhiên rất hấp dẫn.
"Vân quý phi, hi vọng ngươi sẽ thay bổn cung hoàn thành trọng trách này."
Vân Mộng Vũ? Sao lại là nàng ta?
Cái tên được Thập Nhất xướng lên ngoài dự đoán của đám phi tử.
Nàng ta vốn đã có sự độc sủng của hoàng thượng, nay còn nắm thêm quyền lực lớn, vậy không phải là một tay che trời rồi ư?
"Vân quý phi thấy thế nào?"
"Bẩm hoàng hậu nương nương, thần thiếp sợ bản thân không đủ năng lực, sẽ làm hỏng việc lớn."
"Hiện tại ngươi là quý phi, có chức vị lớn nhất ở đây, ta không nghĩ có người khác thích hợp hơn đâu."
Nghe Thập Nhất giải thích rốt cuộc ánh mắt nghi ngờ của nam chính cũng biến mất.
Vân Mộng Vũ giống như suy nghĩ một chút, rồi sau đó mới lên tiếng: "Sinh thần của thái hậu chắc hẳn sẽ có rất nhiều việc cần lo, thần thiếp sợ một mình không đảm đương hết, liệu thần thiếp có thể nhờ giúp đỡ từ những phi tần khác không ạ?"
"Bổn cung phê chuẩn."
"Vậy thần thiếp xin đề cử Ngụy Thường tại, dù sao nàng ấy cũng từng đảm nhiệm vị trí này, nhất định sẽ có kinh nghiệm hơn thần thiếp."
Nữ chính lại đi chọn kẻ thù làm người hỗ trợ khiến Thập Nhất khá ngoài ý muốn.
Ngụy Phi Yên cùng Vân Mộng Vũ trở nên thân thiết như vậy từ khi nào?
Thập Nhất nhìn tới nữ chính giả đang đứng ở góc cuối xa nhất, nàng ta cúi mặt nên cô không thể trông thấy biểu hiện chân thật.
"Nếu Vân quý phi đã chọn thì cứ làm vậy đi."
"Thần thiếp phản đối ạ." Một nữ nhân váy đỏ xinh đẹp đứng ra, nàng ta là Hoa phi, là một trong những người có hiềm khích với Ngụy Phi Yên nhiều nhất.
"Bẩm hoàng thượng, Ngụy Thường tại là người vừa bị giáng chức, đang trong thời gian hối lỗi lại được đảm đương trọng trách, điều này thật không hợp lý."
Không chỉ Hoa phi, mà những người khác cũng lần lượt lên tiếng phản đối.
"Ở đây còn nhiều phi tử cấp bậc cao hơn, vậy mà hoàng hậu nương nương lại bỏ qua để chọn Ngụy Thường tại thì chẳng khác nào không coi chúng thần thiếp ra gì."
Không biết vì nghĩ rằng hoàng hậu đã bị mất trí hay vì sự có mặt của hoàng thượng mà tất cả đám phi tử đều lớn gan hơn rất nhiều.
Từng lời nói ra đều mang theo ý tứ trách cô thiên vị Ngụy Phi Yên.
Cho xin đi, chẳng phải Vân Mộng Vũ mới là người nêu ý kiến đó trước tiên à? Không dám bắt nạt nữ chính nên quay qua nhắm vào cô đúng không?
Có lẽ đám phi tử đã có một sự ghen tỵ không hề nhỏ với vị trí hoàng hậu này, đặc biệt là sự khiêm khắc, lộng hành gần đây của cô.
Thập Nhất nhìn qua Hướng Vấn Thiên, hắn ta vẫn đang xem mọi chuyện bằng thái độ không liên quan.
Cô đưa hắn tới đây không phải chỉ để hắn ngồi xem kịch như vậy đâu.
"Hoàng thượng, người cho ý kiến chút đi."
"Chuyện nhỏ nhặt của hậu cung mà để trẫm ra mặt sẽ có chút không hay."
Hướng Vấn Thiên dửng dửng, hắn đây là cố tình để cô tự giải quyết việc này.
Cũng có thể hắn muốn nhìn xem cô có thật sự mất trí hay không.
Thập Nhất không trông cậy vào tên nam chính tâm cơ này nữa, nhìn xuống đám nữ nhân kia.
Quả nhiên lời đe dọa trước đây của cô với bọn chúng đều vô dụng.
Haizz… Nữ nhân không ngoan ngoãn thì phải dạy dỗ thôi.
"Bổn cung còn tưởng đâu mình lọt vào cái chợ nào rồi cơ.
Các ngươi nói nhiều như vậy chắc mệt lắm nhỉ? Nào… Nãi ma ma, đem đồ lên đi."
Nghe lệnh hoàng hậu, một dàn cung nữ cùng thái giám bước vào, trên tay bọn họ đều mang theo khay gỗ với rất nhiều bánh bao.
"Ăn đi, ăn xong có sức lại nói tiếp."
"Hoàng hậu, người đây là có ý gì… thần thiếp không-"
Hoa phi còn chưa nói xong đã bị một chiếc bánh bao từ đâu bay tới tống thẳng vào miệng.
Là Thập Nhất từ trên cao cầm bánh bao ném tới, ánh mắt cô lạnh lùng quét qua tất cả: "Ai không tự ăn được thì để người của bổn cung giúp."
Cô vừa nói xong, cung nữ bên dưới lập tức đưa tay giữ người các phi tử, thái giám thì làm nhiệm vụ "đút" bánh.
"Đồ bổn cung mời, ai không ăn chính là trái lệnh, sẽ được lĩnh phạt tương đương."
Thập Nhất cầm bánh bao trên tay, thư thả cắn một miếng, trong khi bên dưới là cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Có người liều mình nhả ra hoặc kháng cự đều bị ăn tát của Nãi Nghê và A Dĩ, từng tiếng chan chát vang lên rất sống động.
"Các ngươi là phi tử của hoàng thượng, nhất định phải làm gương cho người khác noi theo, tuyệt đối không thể lãng phí lương thực đâu."
Trông thấy cảnh Hoa phi bị nhét lại vào miệng chiếc bánh bao đã rớt trên đất, những người đang định nhổ ra đều nghẹn lại.
"Hoàng hậu, người không thể đối xử như vậy với chúng thần thiếp!"
"Hoàng thượng… huhu… mau cứu thần thiếp."
Dưới tình huống này, Hướng Vấn Thiên mở miệng, đã định nói gì đó thì bị Thập Nhất chặn họng lại bằng chính câu nói vừa rồi của hắn.
"Hoàng thượng nói đúng, mấy việc nhỏ nhặt của hậu cung để người xen vào sẽ không hay.
Hoàng thượng yên tâm, ta sẽ dạy dỗ các tỷ muội… thật tốt."
Hướng Vân Thiên lập tức ngậm họng.
"Hoàng thượng, mau cứu chúng thần thiếp.
Chúng thần thiếp chẳng qua chỉ nói lên suy nghĩ của mình mà cũng không được sao?"
"Hoàng hậu, người không thể lộng hành như vậy.
A… đau quá… hoàng thượng…"
Thập Nhất liếc xuống đám phi tử vẫn đang cố gắng cầu cứu nam chính, dùng ánh mắt chế giễu nói với bọn chúng: "Bổn cung mất trí nhớ nhưng người bên cạnh thì không.
Từ khi nào các ngươi được phép lộng ngôn trước mặt bổn cung?"
Đám phi tử chắc chắn vẫn nhớ rõ quy tắc giơ tay vô lý mà Thập Nhất từng đưa ra.
Bọn chúng ỷ vào việc có hoàng thượng có mặt ở đây, muốn hạ thấp vị thế của một hoàng hậu không được sủng ái, nên mới to gan phê phán cô.
Bây giờ, khi trông thấy Hướng Vấn Thiên không có ý định bênh vực thì bọn chúng mới nhận ra sai lầm.
Đừng tưởng ăn bánh bao không phải hình phạt khó nhằn gì, bởi vì đây đều là những chiếc bánh không mùi vị, không nhân, khô khốc và còn không được uống nước.
Có người thức thời quỳ xuống xin tha, Thập Nhất chỉ lặng lẽ cắn bánh bao, đáp lại: "Thức ăn đã làm ra, ai không ăn hết phần của mình thì đừng hòng rời khỏi đây."
Trên mỗi khay đều có tới mấy chục cái bánh, đừng nói tới loại bánh bao này, dù là sơn hào hải vị bọn họ cũng chưa chắc có bụng ăn hết.
Vài người đã ăn đến không nuốt nổi, muốn nôn ra, lại bị lời nói của Thập Nhất dọa sợ nuốt vào lại: "Đồ bổn cung ban thưởng rơi ra dù chỉ một chút thì các ngươi cũng phải nhặt lên ăn sạch đấy."
Hướng Vấn Thiên nhìn cảnh này, bụng đã muốn cồn cào theo, vậy mà thiếu nữ bên cạnh vẫn đang ung dung gặm bánh, bộ dạng vô cùng thưởng thức.
"Hoàng thượng nhìn ta lâu vậy là cũng muốn ăn sao?"
"Không… không cần." Hắn không có khẩu vị nặng như vậy.
Qua chuyện này, Hướng Vấn Thiên thấy Ái Tử Lạp Hy đã triệt để đắc tội gần hết cái hậu cung này rồi.
Dù sau này hắn không làm gì thì rắc rối cũng sẽ tự tìm đến nàng ta thôi.
Rõ ràng đó là điều hắn muốn nhưng nhìn bộ dạng thản nhiên của thiếu nữ, hắn lại cảm thấy có chút thương hại, nàng ta rốt cuộc mất trí thật hay giả mà lại có hành vi ngu ngốc đến thế?
Trong khi đó, có một nhân vật khác lại đang hoảng hốt không kém vì hành vi của Thập Nhất.
[Ký chủ, không phải cô tuyệt đối sẽ không động tay với nữ nhân ư?]
Đại Thần hoang mang, cho rằng cô ta lại lén lút uống rượu rồi.
[Hình như ta chưa từng nói điều đó với ngươi.
Vậy câu này… là ai nói ngươi nghe vậy?]
Đại Thần im bặt không đáp, nó đã vô tình lộ ra một điều không nên.
Thập Nhất nhìn xuống khung cảnh đám nữ nhân bên dưới, có những người vì làm rơi đồ ăn hay phản kháng mà bị tát sưng đỏ má, có người lại rách môi đến chảy máu khi cố nhét đồ ăn.
Có lẽ bởi vì xinh đẹp nên trông bọn họ càng chật vật, đáng thương hơn rất nhiều.
Dù vậy thì trong mắt Thập Nhất chẳng có lấy một chút cảm xúc áy náy hay thương cảm, cô hờ hững nói với hệ thống:
[Ta không biết là ai nói câu đó với ngươi, nhưng mà cả ngươi và người đó đều đề cao ta quá rồi.].