Cầm chén thuốc trong tay, Thập Nhất không hề giở trò mà ngoan ngoãn há miệng thổi nguội, bờ môi đỏ mọng sáng bóng như câu hồn phách người ta.
Là hoàng thượng, Hướng Vấn Thiên đã gặp qua không ít nữ nhân xinh đẹp, hắn có thể thưởng thức nhưng chỉ điều đó chắc chắn không đủ giữ chân một nam nhân tâm lớn như hắn.
Cho nên người ta vẫn thường nói người tình trong mắt hóa tây thi, nếu trước đây nam chính không mấy quan tâm sự xinh đẹp của Ái Tử Lạp Hy, thì ánh mắt hắn lúc này lại gắn chặt vào Thập Nhất.
Càng ngắm nhìn thiếu nữ, Hướng Vân Thiên lại càng cảm thấy rung rinh trong lòng.
Mỗi lần nàng ngẩng lên, đôi mắt to tròn linh động, làn thu thủy mê ly, tựa như mặt hồ xanh biếc, tựa như sương khói, mềm mại ẩn chứa thần bí.
Hướng Vấn Thiên hoàn toàn bị cuốn hút vào trong đôi mắt ấy, chỉ biết há miệng đón thuốc như một robot.
Lúc chén thuốc đã cạn đáy, Hướng Vấn Thiên còn cảm thấy sao thời gian trôi qua quá nhanh.
"Hoàng thượng, nếu không còn gì nữa-"
"Lạp Hy… tay nàng… sao lại bị thương nhiều như vậy?"
Lúc nãy bởi vì mãi đắm chìm vào nhan sắc nên Hướng Vấn Thiên không để ý, bây giờ hắn mới thấy trên tay nàng có mấy vết trầy xước nho nhỏ.
Thiếu nữ vội vàng giấu đi bàn tay trong ống tay áo.
"Không có gì, do ta không cẩn thận mà thôi."
Hướng Vấn Thiên muốn kéo tay nàng ra, nhưng đối phương đã nhanh chóng đứng dậy.
"Hoàng thượng, nếu không còn gì nữa thì ta xin phép về cung trước.
Nếu người cần một người túc trực bên cạnh thì để ta gọi Vân quý phi tới."
"Sao nàng cứ hở chút lại nhắc tới Vân quý phi vậy, nàng như thế… rất giống đang ghen tuông đó." Hướng Vân Thiên nhướng mày, có chút mong đợi.
"Ta chỉ thật tâm muốn hoàng thượng nhận được sự chăm sóc tốt nhất thôi ạ.
So với ta, nàng ấy sẽ làm việc này tốt hơn."
"Không phải lúc trẫm hôn mê, nàng mới là người ở bên cạnh săn sóc trẫm ư?"
"Phải.
Dù sao hoàng thượng cũng là vì ta mà bị thương, ta làm vậy coi như đáp lại ân nghĩa với người."
Săn sóc cái quái gì chứ! Cô đơn giản là thay đổi chỗ ngủ thôi có được hay không?
Hướng Vấn Thiên ngu ngốc không biết tiếng lòng của đối phương.
Thấy thiếu nữ càng tránh né thì bản năng chinh phục càng tăng cao.
"Sao cũng được.
Hôm nay trẫm muốn nàng ở bên cạnh." Nói rồi hắn vỗ xuống vị trí ngay bên cạnh mình.
"Lên đây."
Gương mặt thiếu nữ đột nhiên trùng xuống, bộ dạng giống như đang chịu ủy khuất, giọng điệu không khỏi tăng cao vài phần:
"Hoàng thượng, người lại muốn tiếp tục diễn trò gì đây? Tại sao cứ muốn trêu đùa với ta vậy?"
"Trẫm trêu đùa với nàng hồi nào?"
"Người tranh thủ lúc ta mất trí nói dối rằng sủng ái ta nhất, để ta sống trong ảo tưởng thật lâu.
Đến khi ta đã tỉnh táo, người mặc kệ ta ở Khôn Ninh cung, một chút cũng không quan tâm.
Rồi bây giờ người đang muốn làm gì? Người coi ta là cây chong chóng, có thể mặc sức điều khiển trong bàn tay ư?"
Hướng Vấn Thiên không khỏi sửng sốt, có chút ngờ ngợ giống như đã nhận ra điều gì.
Chưa để hắn kịp nói thì thiếu nữ đã tiếp tục tuôn ra một tràng tiếp theo: "Phải rồi, hoàng thượng là chí tôn vô thượng, muốn chơi đùa với nữ nhân nào mà không được chứ? Nhưng xin người nhớ cho, ta không muốn tham gia vào trò chơi ái tình thất thường này đâu.
Một hoàng hậu bù nhìn cũng có tôn nghiêm hơn người tưởng đấy."
Ánh mắt thiếu nữ sáng ngời, cả người toát khí chất kiêu ngạo, không sợ hãi, không khiêm nhường, càng tuyệt không cúi đầu.
"Xin thứ cho ta lần này không thể tuân lệnh hoàng thượng."
Thiếu nữ hành lễ rồi dứt khoát xoay người rời khỏi tẩm cung.
Nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, đôi mắt nam chính như đang phát sáng, là ánh mắt của sự phấn kích điên cuồng.
Hóa ra Lạp Hy tức giận vì cho rằng hắn bỏ bê nàng thời gian qua, hóa ra nàng cũng sẽ có biểu cảm ủy khuất vì cho rằng hắn chỉ đang muốn trêu đùa nàng.
Nàng đây là… không phải đang bận tâm đến hắn nên mới tức giận ư?
Khóe môi nam nhân khẽ cong lên, gương mặt lộ rõ khao khát chinh phục của nam nhân:
"Ai nói trẫm không nhìn thấy tôn nghiêm của nàng chứ, chính sự tôn nghiêm ấy mới là thứ hấp dẫn trẫm hết lần này đến lượt khác đấy, Lạp Hy…"
Tây Lương quốc hắn không thể bỏ, nhưng nữ nhân này hắn cũng muốn có được.
Vậy thì…
"Thay vì phải chọn một trong hai, tại sao trẫm không mở rộng tham vọng của mình chứ."
Đôi mắt Hướng Vân Thiên trở nên thâm trầm, một kế hoạch đen tối nào đó đang được dựng lên trong đầu hắn.
"Hắt xì…"
"Công chúa, người không khỏe ư?" A Dĩ lo lắng hỏi khi đang hộ tống Thập Nhất trở về Khôn Ninh cung.
"Không có gì." Thập Nhất lau lau chiếc mũi ngứa ngáy.
"Cho người qua chỗ Vân quý phi đi, bảo là hoàng thượng muốn nàng ta đến chăm sóc."
"Hình như việc này phải do thái giám bên cạnh hoàng thượng đi mới đúng chứ ạ?"
"Không sao, cứ làm như ta nói đi."
"Vâng, công chúa.
Nhưng mà… sao người lại làm vậy thế? Trước đây người còn luôn muốn giúp đỡ nàng ta mà."
"A Dĩ, trên đời này có một câu gọi là "yêu cho roi cho vọt" đấy."
Lúc nhìn thấy thái giám lạ hoắc đến truyền lệnh, Vân Mộng Vũ cũng khá nghi hoặc, nhưng lúc này nàng ta đang vô cùng muốn gặp mặt hoàng thượng nên chẳng suy nghĩ nhiều đã đi theo vị thái giám đó.
Đợi đến Càn Thanh cung, bị hoàng thượng từ chối thăm hỏi, Vân Mộng Vũ mới vừa ngỡ ngàng, vừa cảm thấy ê chề sâu sắc.
Biết được thái giám truyền lệnh kia thực chất là người của Khôn Ninh Cung, móng tay nàng bấu chặt vào da thịt.
"Ta đã nói Ái Tử Lạp Hy đó không hề tốt đẹp gì mà." Ngụy Phi Yên ở bên cạnh nữ chính không ngừng đổ thêm dầu vào lửa.
"Những hành vi bênh vực hay sự giúp đỡ trước đây của nàng ta chỉ là giả vờ cho hoàng thượng thấy mà thôi.
Nhìn xem, bây giờ vừa có được sủng ái liền trở mặt, tìm cách thị uy, trả thù quý phi ngay."
"Đủ rồi, Ngụy thường tại, ta không muốn nghe ngươi nói nữa đâu."
"Được, không nói thì không nói nữa.
Nhưng bây giờ là lúc người nên quyết định rồi đó.
Việc lần trước ta đã nói với người, người làm hay không làm!"
Thấy Vân Mộng Vũ vẫn còn phân vân, Ngụy Phi Yên tiếp tục dụ dỗ: "Quý phi nương nương, người còn không rõ vị trí lúc này của mình nữa sao? Hay người muốn hoàng thượng hoàn toàn bị Hoàng hậu cướp mất rồi mới chịu hành động?"
"Ta… sẽ làm." Vân Mộng Vũ nắm chặt bàn tay, tự nhủ rằng mình chỉ đang lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi.
"Ngụy thường tại, ngươi chắc chắn việc này sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của hoàng hậu chứ?"
Ngụy Phi Yên nở nụ cười tươi rói: "Người có thấy dù quan lại hay dân chúng bên ngoài ầm ĩ đòi phế truất hoàng hậu thì hoàng thượng vẫn không thể hạ chỉ không? Vì nàng ta là đại công chúa Tây Lương quốc đó, phế truất nàng ta chẳng khác nào phá bỏ liên minh hai nước, nên người cứ yên tâm, chuyện này cùng lắm là làm nàng ta bị phạt đòn mà thôi."
Trong khi hai nữ nhân nói chuyện, ở bên ngoài cửa phòng, một cung nữ âm thầm rời khỏi vị trí..