Vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt thèm thuồng và cái miệng chảy dãi của con quái vật xanh lè gớm ghiếc là một cảm giác thật "muốn uệ".
Thập Nhất lộn nhào tránh né móng vuốt sắc nhọn xoẹt qua ngang bụng, chưa kịp định hình thì bên tai vang lên âm thanh hét lớn.
Cô gái đứng cách đó không xa đã bị móng vuốt ác thú cào rách một bên vai, ánh mắt kia giống như oán trách Thập Nhất.
"Esther, bây giờ không phải lúc để đấu đá nhau! Cô hãy chặn đứng chuyển động của Luta để tôi có thời gian khởi động ma pháp phong ấn."
Có vẻ như hành vi tránh né vừa rồi của Thập Nhất đã làm cô gái bị thương và phá hoại kế sách nào đó.
"Mùi máu sẽ kích thích Luta trở nên hung hăng hơn! Esther, cô rốt cuộc có nghe tôi nói không?"
Trong khi đối phương chật vật tránh né ác thú thì Thập Nhất chỉ đứng đó bất động quan sát.
Cô gái kia mang dòng mana sắc tím đặc biệt dồi dào và mạnh mẽ, cô có khả năng tấn công nhưng lại lựa chọn tránh né.
Các đòn đánh va vào tường như khiến trời đất trung chuyển theo, nếu cứ tiếp tục như vầy sợ rằng nơi đây sẽ sớm sụp đổ.
Thập Nhất làm khán giả của bộ phim mèo đuổi chuột đã thấy chán, âm thầm vận động Hắc Linh.
Làn khói đen tuyền xuất hiện bao quanh ác thú, trong phút chốc, thân hình to lớn của nó teo tóp lại với tốc độ chóng mặt, đến cuối cùng chỉ còn lại lớp da lông nhăn nheo rơi trên mặt đất.
Ác thú chết nhưng cô gái kia không hề vui vẻ, ngược lại còn quay ra chất vấn Thập Nhất:
"Cô đã làm gì với Luta?"
"Nãy giờ tôi vẫn luôn đứng im một chỗ thì lấy đâu cơ hội ra tay?" Thập Nhất trợn mắt nói dối: "Cô là người đứng gần nó nhất, câu này phải tôi hỏi cô mới đúng."
Đối phương hình như cũng không tin rằng Thập Nhất có thể làm ra việc này nên không tra hỏi nữa, đi nhặt tấm da ác thú lên.
"Chúng ta được lệnh bắt sống và phong ấn Luta, bây giờ trở về biết báo cáo với cha thế nào đây?"
Thập Nhất không bận tâm đến việc đó mà đưa mắt quan sát xung quanh tìm lối ra.
Chỉ thấy bốn bức tường đá và ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc duy nhất, không phải lửa thường mà là ngọn lửa xanh được tạo bởi ma pháp.
Được rồi, đường không phải do chính mình tự tạo ra sao? Thập Nhất đặt tay lên tường, đang định tạo ra lối đi riêng thì vầng ánh sáng từ bên cạnh hắt tới.
"Esther, cô làm gì đấy? Còn không mau rời khỏi đây."
Thập Nhất "quê mùa" bình tĩnh thu tay lại, bước tới vòng xoáy ma pháp cùng cô gái.
Nguồn mana màu tím bao trùm hai người, đưa bọn họ dịch chuyển ra bên ngoài.
Ở bên ngoài hang động, có rất nhiều người trong bộ dạng tả tơi nóng lòng chờ đợi.
Ngay khi trông thấy bóng dáng hai cô gái xuất hiện, đám người lập tức hớt hải chạy tới vây quanh.
"May quá! Rốt cuộc ngài Flora cũng quay lại rồi!"
"Ôi không! Ngài Flora đang bị thương, mau gọi y sĩ tới ngay!"
Cô gái Flora đi cùng Thập Nhất có vẻ khá được yêu mến, trong khi phía Thập Nhất chỉ có hai người chạy tới.
Một người đàn ông mặt lạnh, mang kiếm bên hông như hiệp sĩ, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện không có vết thương thì cũng không lên tiếng gì.
Và một cô gái tóc nâu xinh đẹp kéo Thập Nhất ra xa thì thầm to nhỏ.
"Esther, chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta lại thất bại ư? Tại sao Flora vẫn trông lành lặn như vậy hả?"
"Chắc vậy."
"Chắc vậy? Chắc vậy là có ý gì?" Cô gái bực dọc lớn tiếng tra hỏi: "Cô có biết đây là cơ hội tốt nhất để loại bỏ cô ta không? Vậy mà cô lại không thể làm được gì sao?".
truyện tiên hiệp hay
"Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi."
Thập Nhất chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này để đi nhận thông tin cốt truyện nhưng tiếp tục có một đám người kéo tới chặn đường.
"Ngài Esther, chúng tôi cần nói chuyện với ngài."
Lướt qua một lượt đám người, tất cả đều đang hướng ánh nhìn phẫn nộ đến cô gái đứng sau lưng Thập Nhất.
"Có chuyện gì?"
"Chính mắt tôi đã thấy người của ngài, Susan, kích hoạt bẫy trận, nếu không phải ngài Flora nhanh tay dịch chuyển chúng tôi ra ngoài thì tất cả đều đã bị thiêu chết!"
Susan lo lắng, bàn tay đang bấu chặt tà áo Thập Nhất trốn tránh, không ngờ đối phương lại đột nhiên tránh sang một bên.
"Người nào làm thì người đó chịu trách nhiệm.
Susan, giải thích đi."
Dáng vẻ lạnh nhạt bất ngờ của Thập Nhất làm Susan bị kinh ngạc, nhưng cô ta rất nhanh chóng đã kiểm soát lại biểu cảm, gương mặt xinh đẹp bày ra áy náy:
"Xin lỗi mọi người, là do tôi bất cẩn nên mới kích hoạt bẫy ngầm, tôi thật sự không cố ý."
"Một câu không cố ý không thể xóa bỏ hết tội lỗi của cô đâu Susan."
"Lần này nếu ngài Esther không trừng phạt cô ta xứng đáng thì chúng tôi sẽ kiện lên gia chủ."
Đám đông nháo nhào đòi xử lý Susan, gương mặt xinh đẹp của cô ta càng sợ hãi, chỉ biết đưa mắt cầu cứu Thập Nhất.
"Nếu bây giờ người ta đều nằm trong biển lửa thì lời xin lỗi của cô cũng vô dụng, Susan." Thập Nhất lạnh lùng đưa tay đẩy Susan lên phía trước: "Ta giao cô ta cho các người, muốn xử lý hay trừng phạt như thế nào là tùy các người."
Không chỉ Susan bàng hoàng mà tất cả những người ở đó, bao gồm cô gái Flora đang được trị thương đều không ngờ mọi chuyện lại diễn ra dễ dàng thế này.
"Esther… cô đang nói thật sao?"
"Mấy người là nạn nhân nên tôi trao quyền xử phạt Susan lại cho mấy người.
Chuyện này đến đây xong rồi đúng không?"
"Ha ha..." Giọng cười bí ẩn từ phía sau truyền tới thu hút sự chú ý của đám đông.
Không biết trông thấy gì mà đám người thay đổi sắc mặt, vội vàng dạt sang hai bên.
Bóng dáng người đàn ông cưỡi ngựa dẫn đầu phái đoàn mang đồng phục tím đen dần dần lộ ra.
Sự xuất hiện của anh ta khiến mọi người đồng loạt cúi đầu một cách nghiêm cẩn.
Coi bộ danh phận đối phương khá lớn.
"Sẵn sàng vứt bỏ người của mình như vậy đúng là thật nhẫn tâm mà.
Tiểu thư Esther, cô khiến tôi ngày càng được mở rộng tầm mắt hơn rồi."
Dù trên môi người đàn ông đang mang nụ cười tươi mát như gió xuân, Thập Nhất vẫn có thể nhận ra sự ghét bỏ ẩn chứa bên trong.
"Nếu vậy thì tầm mắt của ngài đây cũng hạn hẹp quá đấy."
Lời đối đáp của Thập Nhất làm người đàn ông hơi sững lại, hình như không ngờ tới câu nói ấy lại thốt ra từ miệng cô.
"Ngài Dylan, sao ngài lại ở đây?"
Flora vừa lên tiếng, sự chú ý của người đàn ông liền chuyển hướng, đặc biệt là khi trông thấy cô gái đang được y sĩ chữa thương bằng ma pháp, ánh mắt hiện rõ lo lắng.
Dylan xuống ngựa, dáng vẻ khí phách cùng thanh kiếm treo lủng lẳng bên hông.
Anh ta đi tới trước mặt Flora, giọng nói ẩn nhẫn tức giận:
"Tôi và đoàn kỵ sĩ đang trên đường trở về từ vùng lân cận, nghe người báo trông thấy cờ hiệu của gia tộc Amber nên ghé qua.
Nói tôi nghe, tại sao em bị thương?"
"Cảm ơn ngài quan tâm, chỉ là một vết thương nhỏ do móng vuốt Luta gây ra thôi."
Xưng hô của Flora tuy trang trọng nhưng giọng điệu vẫn bộc lộ được sự thân thiết giữa hai người.
Trong khi mọi ánh mắt hâm mộ đều đang đổ dồn về đôi nam nữ, Thập Nhất lặng lẽ di chuyển bước chân.
Cô còn chưa đi được mấy bước, một người thuộc phái đoàn kỵ sĩ của Dylan đột nhiên xuất hiện cùng vòng xoáy ma pháp chặn đường cô.
Ngay lập tức, người đàn ông mặt lạnh từ sau lưng Thập Nhất vượt lên trước đối đầu với tên kỵ sĩ như đang muốn bảo vệ cô.
Giọng nói lạnh băng của Dylan truyền đến: "Tiểu thư Esther sao phải vội vàng rời đi như vậy? Hay là cô có liên quan đến vết thương của Flora?"
Thập Nhất quay đầu, đối diện với một ánh mắt sắc lẻm, cô bình thản lên tiếng:
"Ngài đây có khiếm khuyết về tai sao? Tôi đứng xa như vậy còn nghe thấy rất rõ câu trả lời của Flora không hề nhắc đến tên tôi đâu."
Lông mày Dylan hơi nhíu lại, anh ta không nhìn Thập Nhất mà chỉ hỏi cô gái đứng bên cạnh:
"Flora, nói tôi nghe tại sao em bị Luta làm bị thương.
Một chút cũng không được giấu diếm."
Flora chưa trả lời ngay mà lén liếc nhìn Thập Nhất một cái.
Thập Nhất nắm tay chuẩn bị, nếu đối phương động thủ thì cô không ngại giết vài người khai trương thế giới mới.
"Ngài Dylan, hành động lần này của ngài nóng vội quá rồi.
Là do tôi không cẩn thận khi giao đấu với Luta nên bị thương, không liên quan đến Esther."
"Thật không?"
"Thật."
Dylan có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Flora, nhưng cũng không còn cách nào khác là phất tay cho kỵ sĩ của mình nhường đường.
"Mạo phạm tiểu thư Esther rồi."
Thập Nhất âm thầm ghi nhớ gương mặt tên đàn ông đã gây thù với mình, đợi tiếp nhận cốt truyện xong lại trả thù cũng không muộn.
Nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi, một tia nghi hoặc hiện lên trong mắt Dylan.
Esther hôm nay hình như có gì đó khác với thường ngày.
Nhận ra bản thân bỗng dưng đi quan tâm đến một người như Esther, Dylan không khỏi cười nhạo bản thân rồi lại quay qua nhắc nhở người bên cạnh:
"Flora, em nhất định phải cẩn thận với Esther, tôi cảm thấy cô ta rất xảo quyệt.
Hay để tôi giúp em xử lý cô ta luôn nhé?"
Rosy: Cảm ơn bình luận của các độc giả bày tỏ sự yêu thích với bộ truyện nhé.
M sẽ cố gắng xây dựng cốt truyện thú vị hơn nữa.
.