Thập Nhất lúc này mới ngẩng đầu lên, đứng dậy nhìn gương mặt người giảng viên hình như đang rất không vui.
“Tôi gọi sao em không trả lời?"
“Em không nhớ số là của em.”
Thập Nhất thành thật trả lời nhưng hình như người giảng viên không hề tin tưởng, mà còn có xu hướng gia tăng thêm độ sâu cho cái nhíu mày.
"Đã là năm học thứ hai mà em lại có thể không chớp mắt nói dối rằng không nhớ số của mình?"
"Thưa thầy, trí nhớ em không tốt."
“Vậy còn việc em ngủ trong lớp?”
“Không có ạ.”
“Tôi thấy em gục trên bàn rồi.”
“Thưa thầy, gục trên bàn không có nghĩa là ngủ.”
Cả lớp: "..."
“Em không nghe bài giảng.”
“Thưa thầy, em có nghe, chỉ là không nhìn thôi.”
Cố Tư Vũ đã nghẹn lời, hắn cũng không muốn đôi co với cô sinh viên đang cố cự cãi này nữa, hắn bật máy tính của mình, kéo đến phần bài tập rồi nói với cô:
"Vậy em lên giải bài này, đây là những gì tôi giảng nãy giờ, nếu em làm đúng liền bỏ qua việc này."
Thập Nhất đi lên bảng trắng bên cạnh, tay cầm bút lông bắt đầu viết xuống.
Năm phút sau cô bình tĩnh về chỗ ngồi và lại gục xuống bàn trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Cố Tư Vũ: Người ta chỉ cần nghe cũng có thể hiểu bài, giảng viên như hắn còn có thể nói cái gì?
Thập Nhất PK giảng viên: -.
Nhưng mà Thập Nhất đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần như vậy mình liền có thể ngủ, bởi vì người giảng viên này rất nhanh đã mở cho lớp học một bản nhạc cực kỳ sôi động với lý do:
"Các em cần phải học được cách tập trung trong mọi tình huống phiền nhiễu xung quanh."
Thập Nhất vì ồn mà không thể ngủ nổi, trơ mắt nhìn tên giáo viên nuốt lời.
Hắn vừa nãy đã nói nếu cô làm đúng sẽ bỏ qua cho cô cơ mà?
Cố Tư Vũ: Tôi dạy học như thế nào là việc của tôi.
Em ngủ được cứ ngủ.
Thập Nhất PK giảng viên: -.
...!
Sau tiết học sáng, Thập Nhất nhanh chóng về nhà bằng taxi, buổi chiều cô còn có tiết nên lẽ ra phải ở lại trường, nhưng với tình hình học hành chán thế này, cô thật sự không muốn ở lại.
Ừm… Cô là bệnh nhân mà.
Phải nghỉ ngơi.
Đại Thần: Đừng có lấy bệnh tật ra để làm cái cớ cho sự lười biếng của cô.
Lúc Thập Nhất về nhà, cô trông thấy ông Hạ đang ngồi nói chuyện với Hứa Dư.
Không khí có vẻ khá căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy cô, ông Hạ liền thu lại vẻ mặt nghiêm khắc của mình:
"Chiều nay con không có tiết hả?"
Hình như bởi vì căn bệnh của Hạ An Di mà ai cũng cố gắng nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
"Con trốn tiết."
Câu trả lời này khiến những lời chuẩn bị thăm hỏi con gái của ông Hạ nghẹn lại.
Rất nhanh sau đó ông lại nở một nụ cười hiền hòa:
"Học hành nhiều quá cũng không tốt."
Hứa Dư ngồi đối diện nghe vậy lập tức nổi khùng lên:
"Con đánh nhau thì ba mắng, Hạ An Di trốn tiết thì ba lại như vậy.
Thật không công bằng! Bộ con không phải là con của ba sao?"
Câu cuối của cậu ta hét lên rất lớn, như đang muốn giải tỏa sự ấm ức và tức giận của mình rồi mặc kệ tất cả mà chạy ra khỏi nhà.
Nhìn thấy Hứa Dư bỏ chạy như vậy nhưng ông Hạ lại vẫn bình tĩnh như cũ ngồi trên ghế.
"Ba không lo sao?"
"Nó tự đi thì tự biết đường về." Giọng ông có vẻ rất tức giận.
Với ông Hạ thì đứa con trai này lúc nào cũng chỉ biết gây chuyện và ganh tỵ với chị gái nó.
Dù sao một thằng nhóc như nó, chạy đi chơi một hồi rồi cũng phải quay về nhà mà thôi.
Thập Nhất không ở lại lâu, cô bước tiếp về phòng của mình, trước khi đi cô để lại cho ông một câu:
"Khi biết tin con trai đánh nhau, người làm cha vẫn nên hỏi câu đầu tiên là con có bị thương hay không."
Câu nói này lập tức làm cho gương mặt ông Hạ trở nên sửng sốt.
...!
Hạ Dư sau khi rời khỏi nhà thì chạy đến quán bar cùng đám bạn ăn chơi của mình.
Cậu ta chưa đủ tuổi nhưng lại đang uống bia như uống nước lã.
Lúc đứng lên đi vào nhà vệ sinh, dáng cậu liêu xiêu như sắp ngã.
Bởi vì không cẩn thận mà va vào một cô gái xinh đẹp.
Cô gái đó đi cùng một người đàn ông có vóc người to lớn, vạm vỡ.
Hạ Dư bị người đàn ông túm cổ, may là có đám bạn và quản lý ở đây ngăn lại kịp thời nên đã không xảy ra tranh chấp.
Cho đến khi đám bạn đã lên xe về hết, chỉ còn một mình Hạ Dư đứng ngoài đường, cậu ta không bắt xe mà chậm chậm đi bộ trên đường cái.
Đã mười hai giờ đêm, con đường thỉnh thoảng mới có xe cộ đi lại.
Hạ Dư nhìn chiếc bóng lẻ loi in trên lòng đường cảm thấy thật lạc lõng.
Bộp...!
Hình như cậu ta vừa mới va phải ai đó, Hạ Dư cúi đầu xin lỗi rồi né sang một bên, nhưng một cánh tay đưa ra giữ cậu lại.
"Thằng khốn, tao còn chưa xong việc với mày đâu."
Cùng với đó là một cú đấm thẳng vào mặt, Hạ Dư bị đánh ngã ra lòng đường.
[Ký chủ, cô còn không mau cứu cậu ta.]
Hệ thống Đại Thần kêu gào khi thấy Thập Nhất vẫn chỉ đứng yên nhìn Hạ Dư bị đánh trong góc tối.
[Ngươi quên ta đang là một thiếu nữ yếu đuối bị bệnh tim sao?]
Thập Nhất tỏ ra bản thân lực bất tòng tâm.
Đại Thần khinh thường, trước đó lúc cô ra tay đánh cậu nhóc kia sao không thấy nhắc đến bệnh tật vậy?
[Cô không giúp thì còn ra đây làm gì?]
[Đi dạo tiêu cơm.]
Trong ký ức của nguyên chủ thì đêm nay Hạ Dư cũng vì cãi nhau với cha mà bỏ chạy ra ngoài như vậy.
Hắn bị người ta đánh đến gãy chân, sau đó mặc dù vết thương lành lặn, nhưng chân của hắn đã không thể tiếp tục đá bóng.
Mà đó chính là giấc mơ lớn nhất của cậu.
Phía đối diện, Hạ Dư đã bị ăn vài cú đấm đến chảy máu.
Tên đàn ông bắt đầu nhìn đến chân cậu ta.
Hắn giơ cao chân mình lên, nhắm thẳng mà đạp xuống.
Phập...!
Chân hắn đã đạp trúng một bàn chân khác, nhưng mà nó lại là bàn chân của một cô gái.
"Cô gái nhỏ, đừng xen vào chuyện của người khác."
Tên đàn ông đã không để ý đến việc Thập Nhất có thể đỡ chân của hắn một cách dễ dàng.
"Chừng đó là đủ bài học cho cậu ta về việc vị thành niên không được động đến bia rượu.
Còn bây giờ là bài học cho mày."
Tên đàn ông ngay lập tức bị ngã ra sau vì một cú đấm mạnh đến kinh hoàng.
Hạ Dư sững sờ nhìn chị gái nhỏ nhắn của mình từng đấm hạ xuống mặt tên đàn ông to xác mà cảm thấy run sợ.
Cậu bây giờ mới nhận ra chị ta đã rất nhẹ tay khi đánh hắn vào hôm trước.
Tên đàn ông bị đánh thành đầu heo thì Thập Nhất mới dừng lại.
Đại Thần la hét kêu cô dừng tay nãy giờ nhưng hoàn toàn bị ngó lơ, trông cô cứ như sắp đánh chết tên đó vậy.
Thế mà hồi nãy cô ta còn dám nhận mình là thiếu nữ yếu đuối cơ đấy.
Thập Nhất nhìn sang Hạ Dư đang trợn tròn mắt.
Thấy cô nhìn tới, cậu ta vội vàng lắp bắp:
"Chị...!Em..."
Thập Nhất đột nhiên lấy tay ôm ngực, lông mày của cô nhíu lại.
Cứ mỗi lần đánh nhau là lại phát bệnh, phiền phức thật đấy!
Hạ Dư nhận ra chị gái đang bị phát bệnh tim liền vội vàng chạy tới:
"Chị có đem thuốc theo không?"
Sau một hồi uống thuốc, lại dùng tay xoa xoa vị trí trái tim, Thập Nhất cũng đã trở lại trạng thái bình thường.
Nhìn thấy cô khỏe lại, Hạ Dư cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Chị, mau về nhà thôi."
Nhưng bọn họ còn chưa kịp rời đi thì xuất hiện một chiếc xe cảnh sát đang từ xa chạy tới, nó dừng lại ngay trước mặt của Thập Nhất.
Cmn, là ma gọi cảnh sát đến à?
Cái thân xác bầm dập của tên đàn ông kia đã nằm ngay trước mắt người cảnh sát, Thập Nhất có muốn giấu xác đi cũng không kịp nữa rồi.
[Ký chủ, thời đại này khắp nơi đều có camera.
Ta tưởng cô muốn ăn thử cơm tù nên mới hung hăng như vậy chứ?]
Đại Thần không chút nao núng chế giễu ký chủ nhà nó.
[Ngươi là hệ thống mà không xử lý được camera sao?]
[Không thể! Ta không thể xen vào giúp cô bất cứ việc gì đâu.
Cho nên ở thế giới hiện đại cô làm ơn kìm hãm cái tính bạo lực của mình lại đi.]
Thập Nhất: Sao cô lại gặp một hệ thống ăn hại như vậy chứ!.