Sau buổi đi xem trận thi đấu đá bóng của Hạ Dư, không khí Hạ gia dường như đã có chút hòa hoãn, nhưng chưa được bao lâu thì một trận cãi nhau cực kỳ lớn giữa ông Hạ và con trai lại xảy ra.
Và nguyên nhân chính là về việc nộp nguyện vọng thi đại học của cậu.
Trong cốt truyện bởi vì Hạ Dư bị gãy chân, không thể tiếp tục đá bóng nên đành theo học quản trị kinh doanh như mong muốn của cha.
Còn bây giờ chân cậu vẫn khỏe mạnh, thậm chí sau trận thi đấu còn trở thành người hiếm hoi lọt vào mắt của một ông bầu đội tuyển câu lạc bộ.
Với niềm yêu thích lớn lao của mình cậu tất nhiên muốn từ bỏ việc thi đại học để trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Còn ông Hạ thì làm sao có thể để đứa con trai khỏe mạnh duy nhất, người sẽ kế thừa gia nghiệp Hạ Thị lại từ bỏ việc học tập để theo đuổi cái ngành nghề với ông là vô ích đó.
"Ta nói rồi! Con có thể thoải mái với sở thích đá bóng của mình.
Lên đại học muốn chơi bao nhiêu thì chơi.
Còn cầu thủ chuyên nghiệp gì đó thì nhất định không được! Hạ Dư, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi."
"Không đúng! Nó chỉ là nhượng bộ lớn nhất đối với con mà thôi.
Nếu như là chị An Di, cho dù chị ấy có muốn làm gì đi nữa thì ba cũng sẽ ủng hộ hai tay.
Đúng chứ?"
"Con không thể so sánh mình với chị gái."
"Không, con không so sánh mình với chị, con là đang so sánh tình thương của ba với bọn con.
Từ nhỏ đến lớn, ba lúc nào cũng áp đặt mọi thứ lên con nhưng lại dễ dàng một cách quá đáng với chị.
Là do hành xử bất công của ba nên con mới ghét chính chị gái của mình."
Chát… Một tiếng động rất lớn vang lên trong căn phòng.
Hạ Dư ôm mặt cúi đầu xuống đất.
Ông Hạ dường như cũng đang rất hối hận về hành vi của mình, nhưng nghĩ tới câu nói vừa rồi của cậu thì rất tức giận.
Nó lại dám ghét chính chị gái của mình.
Hạ Dư ngẩng đầu lên nhìn ông, một bên má trái đã in hình bàn tay đỏ ửng, nhưng ánh mắt của cậu lúc này mới là thứ càng khiến cho đối phương phải xót xa hơn.
"Thời gian qua ba làm được gì cho tôi? Mắng mỏ, áp đặt, chê bai hay là cả coi thường tôi? Ba có biết những lúc tôi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của ba đối với chị, tôi cảm thấy như thế nào không?"
Đã rất nhiều lần cậu nhìn thấy hình bóng ba mình lặng lẽ ngồi bên giường ngắm chị gái ngủ.
Người nghiện công việc như ông nhưng lại sẵn sàng nghỉ làm để đưa Hạ An Di đến buổi ca nhạc thần tượng của cô.
Còn cậu… thậm chí một bữa họp phụ huynh cũng chưa bao giờ có mặt của ông.
Người không biết chắc còn nghĩ Hạ Dư này là đứa không cha.
"Tôi có thể hiểu lí do ba quan tâm chị ấy, nhưng ba không thể lấy lý do đó ra rồi bỏ bê tôi.
Tôi tự hỏi, nếu như tôi có cùng nhóm máu hiếm với chị, thì phải chăng ba cũng sẽ sẵn sàng lấy tim của tôi đi, để ghép cho chị ấy?"
Hạ Dư bởi vì tức giận mà vô tình nói ra câu ấy, nhưng nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của ông Hạ vào lúc này, một trận khủng hoảng nổi lên trong lòng cậu.
Cậu không dám nghĩ bất cứ điều gì nữa, quay người chạy ra khỏi phòng.
Lại bắt gặp cô gái đang đứng tựa vào tường ngay trước cửa phòng.
Bây giờ lòng cậu vô cùng bối rối, không biết phải đối mặt với chị như thế nào nữa.
Hạ Dư cúi mặt muốn đi qua nhưng góc áo cậu lại bị người đó giữ lại.
"Em trai, xuống phòng tôi nào."
Một bịch đá chườm được đưa đến trước mặt Hạ Dư.
Nhìn dấu vân tay rõ ràng đến như vậy, Thập Nhất cũng phải cảm thán về sự nặng tay của ông Hạ.
Bây giờ chắc lại có một người đàn ông trung niên đang âm thầm hồi lỗi trong phòng tối rồi.
Hạ Dư nghe thấy tiếng thở dài của người bên cạnh thì ngoảnh sang: "Người bị đánh là em mà sao trông chị chán nản hơn cả em vậy?"
Thập Nhất cũng không biết phải nói sao cho cậu ta hiểu nữa.
Cô không giỏi ăn nói lắm nên không biết miêu tả tâm trạng của mình lúc này bằng câu gì thì thích hợp?
Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra hay là… Kẻ hai hộp sữa người không hộp nào nhỉ?
Thôi, đã dốt thì không nên xài thành ngữ.
"Có rất nhiều người trên thế giới này đang phải sống cô đơn một mình, cho dù họ có ao ước bao nhiêu lần thì cũng không thể có được thứ gọi là gia đình.
Nhưng những người đang sống cùng nhau dưới một mái nhà, có cơ hội hưởng thụ tình thân, sự ấm áp của gia đình thì lại có đủ thứ chuyện để cãi nhau rồi tổn thương nhau."
Chẳng lẽ trên đời này cái gì cũng phải mất đi rồi thì mới biết trân trọng sao?
Cảm giác mát lạnh đột ngột xuất hiện trên trán, túi đá Thập Nhất đưa cho Hạ Dư lại đang nằm trên trán cô.
"Chị, mặc dù chị lớn tuổi hơn em nhưng cũng có hai tuổi thôi đấy.
Sao cứ tỏ ra như là bà già vậy? Có phải chị bị sốt không? Đây cũng là gia đình của chị mà.
Đừng nói như người ngoài cuộc vậy, em không thích đâu."
Hạ Dư cụp mắt xuống, giọng điệu có vẻ buồn buồn: "Em lúc nãy nói ghét chị là nói việc trước đây.
Chị đừng vì vậy mà giận em."
Mà thật ra trước đây cậu cũng không hẳn là ghét chị gái của mình.
Những lúc nhìn chị phải đột ngột đi vào bệnh viện cậu cũng rất lo lắng.
Nhưng bởi vì sự đố kỵ lấn át nên cậu mới luôn tỏ ra khó chịu, gắt gỏng với cô như vậy.
"Cậu nói tôi là gia đình của cậu bởi vì dòng máu đang chảy trong người tôi thôi."
Chính xác hơn thì bởi vì thân xác Hạ An Di này.
Nếu như cậu biết cô thực chất chỉ là một du hồn các đảng xa lạ nào đó đang chiếm giữ thân thể của chị gái thì cậu ta sẽ còn gọi cô là gia đình sao?
"Không, không đúng đâu.
Không phải chỉ bởi vì dòng máu, mà là chính chị đã cứu em hai lần.
Cho dù chị là người dưng em cũng sẽ coi chị như chị ruột.
Thật đó."
Đối với lời thề thốt này của Hạ Dư, Thập Nhất chỉ ừ hử cho qua, cũng không để nó vào lòng.
"Chườm đá đi, nếu không ngày mai sẽ sưng vù lên đấy."
"Nỗi đau ngoài da này thì có là gì với trái tim đang rỉ máu của em chứ."
Nhìn xem, cậu nhóc chưa đủ mười tám tuổi đang nói gì kìa!
"Chừng này mà tim đã rỉ máu thì sau này ra đời tôi sợ tim cậu sẽ nát bấy luôn mất."
"Chị đừng trêu em, em nói thật đấy."
Hạ Dư ỉu xìu lên tiếng, vẻ mặt lúc nãy của ông Hạ thật sự khiến cậu đau lòng lắm.
"Hạ Dư, bây giờ có thể cậu chỉ nhìn thấy ba không yêu cậu, nhưng vốn dĩ cách yêu của người cha khác nhau lắm."
"Em biết chị chỉ đang an ủi em thôi."
Thập Nhất cũng không nói nữa, có những thứ phải để chính bản thân cậu ta tìm thấy thì mới có ý nghĩa.
"Chị, chị có thể giúp em không?"
"Việc thi đại học sao?"
Hạ Dư gật đầu lia lịa, nhắc đến chuyện này lại có chút đau lòng, nhưng có lẽ chỉ có chị mới khiến ba thay đổi quyết định được.
Nếu không, khẳng định ông Hạ sẽ dùng mối quan hệ của mình của để tự ý nộp nguyện vọng cho cậu vào một trường đại học kinh tế nào đó.
Thập Nhất nghe xong thì không đồng ý ngay mà đưa ra một điều kiện: "Nếu cậu có thể đạt điểm tối đa trong kì thi đại học thì tôi sẽ giúp cậu tiếp tục ước mơ của mình."
Hạ Dư nghe thấy yêu cầu không tưởng này, gương mặt lập tức trở nên méo mó: "Chị biết học lực của em như thế nào mà, chị không muốn giúp em phải không?"
"Nếu như không làm được thì chứng tỏ quyết tâm của cậu với ước mơ cũng không đáng bao nhiêu."
Từ bây giờ cho đến lúc thi đại học cậu còn hai tháng nữa.
Phải dùng hai tháng này như thế nào mới có thể từ học sinh trung bình trở thành học bá đây hả?.