Lúc cậu hôn mê ấn ký ở ngực trái và giữa trán cậu đều hơi sáng lên, Phệ Ảnh Xích Quyết tự động vận hành tẩm bổ linh hồn sắp ngủ say của cậu.
Mặt trời lên rồi xoay một vòng mặt trời lại lặn, cứ như vậy qua thêm năm.
Hai nam nhân tóc trắng vẫn ánh mắt sáng, nhưng lúc này lại nằm chung trong một cái quan tài lớn, được khắc tên của hai người.
Không có ai bên cạnh, hạ nhân đều không được phép vào, tất cả họ đều quỳ trước căn phòng đóng kính im lặng rơi lệ.
Trong quan tài tiếng người vang lên.
" Nhiễm Nhiễm ...!đừng quên anh".
" Em sẽ ...!không quên anh ".
" Vậy anh ...!yên tâm rồi ".
" A Bân ...!em yêu anh ".
" Nhiễm Nhiễm ...!anh cũng ...!yêu em...!".
Khi người bên cạnh hô hấp đã ngừng lại, Tống Nhiễm nở nụ cười hạnh phúc, lần này cậu không tự sát nữa, vì cảm giác cho cậu biết cậu sẽ lập tức bị đưa đi.
Lần cuối cùng vuốt ve khuôn mặt của người yêu, cậu nhắm hai mắt lại chìm vào bóng tối.
Một lần nữa mở mắt linh hồn cậu được vây quanh hai màu nhàn nhạt, đoá hoa thược dược đó lơ lửng trên vai của cậu .
Cậu nhìn phía bên dưới, một trận lửa hoả tán hai thi thể ôm nhau đã an giấc ngàn thu, không khí đầy bi thương.
Tống Nhiễm nhìn sang nơi khác thì gặp lại quyển sách bìa đen đó, cậu lướt qua thấy mười hai đóa thược dược trên mặt bìa đã có ba hoa từ tím nhạt nhòa trở nên lộng lẫy hơn rồi.
Quyển sách lật ra, bên trong ghi " Ba điều ước trước kia chỉ tính một và đã bị vô hiệu hóa, nên người còn hai điều ước, người muốn ước điều gì? ".
Tống Nhiễm ngẫm nghĩ đáp ," Tạm thời ta không muốn ước, hãy đưa ta rời đi ".
Quyển sách lật sang trang mới ," Chấp nhận yêu cầu hoảng điều ước, lập tức rời khỏi ".
Quyển sách cùng không gian của cậu liên kết lại với nhau, lần này cậu còn cảm giác linh hồn cậu được rót vào một thứ gì đó rất dễ chịu, Tống Nhiễm liền nhắm mắt lại để cảm nhận, rồi linh hồn cậu liền biến mất.
~•~•
Ở một nơi xa, trong tầng tầng lớp lớp sương mờ bao phủ.
Từng sợi dây xích thô to đang run rẩy phát ra âm thanh khó nghe.
Con quái vật một sừng bị trói buộc ở nơi đó, bộ lông của đã hoàn toàn đổi thành màu tím hoàn chỉnh.
Một đôi mắt chậm rãi mở ra, màu tím nhạt trong đôi mắt đó có cảm xúc dao động của bi thương, nhớ nhung và cả chờ đợi cùng với luyến tiếc.
Thân thể to lớn của nó từ từ đứng dậy , bốn bộ móng vuốt sắc nhọn bấu chặt vào lòng đất , khiến mặt đất hiện ra trận pháp đang giam cầm nó.
" Các ngươi giam cầm ta quá lâu rồi ".
Một giọng nói trầm khàn mang theo phẫn nộ truyền ra từ nơi con quái vật đang đứng.
Đôi mắt tím đó bây giờ đã mất đi lý tính , chỉ còn cuồng bạo và thị huyết.
Nhưng mà vào lúc này , trái tim của nó chợt lập loè ánh sáng , một làng sương tím lượn lờ huyễn hóa ra một thân ảnh của một người.
Con mắt tím của quái vật khổng lồ nhìn hình ảnh ở trước mắt mình có kinh hỉ cũng có hoảng sợ và ngờ vực.
Huyễn ảnh như nhìn ra sự ngờ vực của quái vật liền giải thích, giọng nói ấm áp nhưng mang theo một ý tứ cảnh tỉnh.
" Ta chỉ là một phân thân chủ nhân vô tình tạo ra để vào tim ngươi mà thôi, tâm nguyện của chủ nhân là muốn ngươi luôn vui vẻ và sống khoẻ mạnh chờ một ngày chủ nhân đến tìm ngươi, cho nên không cần làm việc ngu ngốc để chủ nhân phải lo lắng ".
Quái vật im lặng lắng nghe xong cơ thể hơi lay động rồi từ từ thu nhỏ biến thành một nam nhân xinh đẹp, mặc áo bào màu tím , trên trán có một cái sừng vẫn còn hiện ra lôi quang nhè nhẹ.
Mà xiềng xích cũng thu nhỏ lại xiết chặt tay chân của hắn.
" Ta sẽ nghe lời cậu ấy nói ".
Nam nhân giọng nói vẫn trầm khàn như vậy nhưng lại mang theo một chút ý tứ ôn nhu cùng cưng chiều.
Huyễn ảnh nhìn nơi này, trên tay thu hút toàn bộ sương mù màu tím khắp nơi tạo thành một đóa hoa thược dược màu tím xinh đẹp .
" Ta sẽ giúp ngươi phá phong ấn giam cầm , nhưng ngươi phải tìm nơi an toàn để tu luyện, khi nào chủ nhân đến thế giới này, ta sẽ cho ngươi biết ".
" Ta muốn hỏi ", nam nhân nhìn huyễn ảnh mang khuôn mặt xa lạ, nhưng hắn biết đây mới thật sự là ngoại hình của Nhiễm Nhiễm.
" Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng ta cũng không biết, chỉ là truyền thừa chủ nhân còn chưa được nhận xong, trí nhớ còn chưa khôi phục , cho nên ta không thể giải đáp thắc mắc cho ngươi ".
Huyễn ảnh nói xong thì nhẹ nhàng phất tay, thược dược hoa xoay tròn nãy giờ trong tay đã bay đi đánh thẳng vào một vị trí bình thường trên mặt đất.
Nhưng mà nơi bình thường đó lại là mắt trận, nơi yếu ớt nhất của trận pháp giam cầm này.
Xiềng xích được buông lỏng, nam nhân thoát ra ngoài , huyễn ảnh cũng trở về trái tim của nam nhân nghĩ ngơi, còn không quên bỏ lại một câu.
" Bỏ xuống cao ngạo của mình, thời gian chưa tới, ngươi không thể xuất hiện trước mắt bất kỳ ai ".
Nam nhân khoé miệng hơi cong , " Đã biết "..