Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Lúc Liễu Vũ Hi biết được tin tức từ chỗ Tần Tú Tú, bài viết kia đã nổi lên đầu đề.
Bình luận ẩn danh giống như một tấm lưới bảo vệ, để cho không ít học sinh bất mãn với cô ta chửi rủa ở đó.
"Ai đăng?!!"
"Không biết......!là tài khoản phụ." Tần Tú Tú lắc đầu.
"Đệt mợ!"
Mọi người không dám bàn tán trước mặt cô ta nhưng chắc chắn là sẽ lén nói xấu sau lưng......!ai có tật ăn cắp vặt chứ?!!
Trong bụng Liễu Vũ Hi như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, làm cả người cô ta khó chịu.
Ai sẽ đăng một bài viết như vậy?
Lâm Du......
Chắc chắn là nó!!
Liễu Vũ Hi quay lại lớp học, lại không thấy Hoa Vụ đâu.
"Lâm Du đâu?" Liễu Vũ Hi tiện tay tóm lấy một bạn học.
Bạn học đó lắc đầu: "Không biết."
Đến khi vào học Hoa Vụ mới về lớp, có thể là thời gian đã làm Liễu Vũ Hi bình tĩnh lại, không có gây sự với cô ở trường học.
......!
......!
Hẻm nhỏ tối tăm, vài cái đèn đường đã nghỉ việc, mấy cái đèn còn đang cố gắng làm việc tựa như ánh sáng trong bóng đêm, đám thiêu thân theo ánh sáng mà lao vào.
Một hình bóng cao gầy, đứng chờ ở bức tường dán đầy giấy quảng cáo, u ám như bóng ma, "Lâm Du......!mày cũng dám đến thật!"
Ở cuối con hẻm nhỏ, Liễu Vũ Hi dẫn theo nhóm chị em của cô ta, hùng hổ đi xuyên qua bóng tối, bước tới bên cạnh vòng sáng do đèn đường chiếu ra.
Hoa Vụ ủ rũ dựa vào cột đèn, nghi ngờ thái độ của Liễu Vũ Hi: "Rốt cuộc là mày muốn tao tới hay là muốn tao không tới?"
"......"
Cô ta tất nhiên là muốn nó tới.
Nếu không thì làm sao cô ta xả được cục tức này?
Liễu Vũ Hi cảm thấy Hoa Vụ hơi là lạ, nhưng đám cô ta đông như vậy, chẳng lẽ còn phải sợ nó?
Nhóm chị em bên cạnh làm Liễu Vũ Hi thấy tự tin hơn hẳn, cô ta khoanh tay bắt đầu hỏi cung: "Bài viết kia là mày đăng phải không?"
Hoa Vụ: "Mày đắc tội nhiều ngươi như vậy, sao lại chỉ nghĩ đến tao?"
Liễu Vũ Hi: "Ngoại trừ mày, còn đứa nào dám đăng nữa?"
Lại còn trùng hợp như vậy.
Liễu Vũ Hi không thể nghĩ ra ai khác!
Hoa Vụ phì cười, "Ý mày là, mày là trùm ở cấp ba Ngân Giang này? Ai cũng phải sợ mày?"
Tần Tú Tú mở miệng: "Còn phải nói sao, mày còn không biết đi hỏi xem Vũ Hi của bọn tao là ai."
Liễu Vũ Hi không lên tiếng, nhưng tất nhiên cũng đồng ý với lời của Tần Tú Tú.
Tự cho rằng mình là chị đại hả!
Tần Tú Tú bắt đầu tâng bốc mấy chiến tích của Liễu Vũ Hi, nào là chân đá người này, tay đấm người nọ, ai không biết còn tưởng cô ta là bá chủ thế giới ngầm.
Hoa Vụ: "Tụi mày mạnh hơn chị Dĩnh của trường ta sao?"
"Bả là cái thá gì!" Tần Tú Tú không phát hiện có gì đó sai sai, thuận miệng nhận luôn, chê bai chị Dĩnh một hồi.
Tần Tú Tú bịa rất quen miệng, rõ ràng không phải là lần đầu bịa như vậy.
Hoa Vụ woa một tiếng: "Không ngờ tụi mày lợi hại dữ vậy đó."
Tần Tú Tú giống như là người đại diện của Liễu Vũ Hi, "Bây giờ biết sợ rồi sao? Nếu mày không muốn chết quá thảm thì quỳ xuống xin lỗi Vũ Hi nhà tao, nói không chừng tụi tao còn có thể tha thứ cho mày."
Hoa Vụ vỗ tay.
Tần Tú Tú nhíu mày: "Mày vỗ tay cái gì?"
Hoa Vụ lại bốp bốp vỗ thêm hai cái, "Khen thưởng cho sự can đảm của thiếu nữ chưa trải sự đời."
"......"
"......"
"Cmn con này muốn chết à......"
"Mọi người nghe thấy chưa." Hoa Vụ đột nhiên nói vọng về một hướng.
Tần Tú Tú đang sắn tay áo muốn dạy dỗ Hoa Vụ thật tốt, kinh hoảng, "Mày đang nói chuyện với ai?"
Tần Tú Tú thấy Hoa Vụ hơi động môi dưới, nhưng không có tiếng gì phát ra.
Cái khẩu hình đó là.......!quỷ?
Trong bóng tối bên cạnh, có mấy cái bóng lắc lư đi ra.
Ngõ nhỏ tối tăm, bỗng nhiên nổi gió.
Sau lưng Tần Tú Tú chảy mồ hôi lạnh, thật sự có thứ không sạch sẽ......
Những người khác tất nhiên cũng bị dọa sợ, thậm chí có người lùi về sau hai bước.
Liễu Vũ Hi dù gì cũng là một chị đại, nhìn kỹ mấy cái bóng đó rồi giữ lại mấy người đang muốn chạy, "Là người!"
Mấy cái bóng kia lần lượt lộ ra nguyên hình, là người.
Ngược sáng, bọn họ không thấy rõ mặt mũi trông thế nào, nhưng chắc là cùng trường với bọn họ.
"Đệt......"
"Giả thần giả quỷ!"
Giả thần giả quỷ: làm bộ âm trầm, bí hiểm.
"Lâm Du, vậy mà mày dám gọi người!"
Hoa Vụ rất muốn trợn mắt.
Cô lại không bị đần.
Bọn mi đông như vậy, còn muốn ta một mình tới gặp? Hẹn gặp mà không công bằng như vậy, người bình thường đều sẽ từ chối.
......! À, nữ chính mà đợi nam chính tới cứu chắc sẽ đồng ý thật.
Nhưng nữ chính mạnh mẽ như ta khinh thường làm thế!
"Chị Dĩnh, em không nói sai chứ." Hoa Vụ không để ý tới bọn họ, nói với mấy người đứng sau lưng vừa đi ra: "Chị xem đi, bọn nó kiêu ngạo như vậy, nếu còn không dạy lại, mặt mũi của các chị phải để đâu bây giờ?"
Tần Tú Tú: "......"
Nó mới nói gì?
Trong đám người kia, có một nữ sinh đi đầu, đi đến dưới đèn đường, ánh đèn vàng ấm soi rõ gương mặt của cô ta.
Đương nhiên Liễu Vũ Hi biết nữ sinh này.
Chị Dĩnh trong lời của Hoa Vụ.
Danh tiếng của Liễu Vũ Hi chỉ là ở trong khối —— chủ yếu là mấy chuyện đi gây sự nhỏ nhặt.
Nhưng người này, danh tiếng vang khắp cả trường, căn bản không cùng đẳng cấp.
Liễu Vũ Hi cũng không ngờ Hoa Vụ vậy mà có thể gọi mấy người đó tới......
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
......!
......
Hoa Vụ ngồi xổm bên đường, chờ đám chị Dĩnh rời đi rồi mới đứng dậy đi đến bên cạnh Liễu Vũ Hi.
Lúc nãy Liễu Vũ Hi vừa lăn một vòng trong vũng nước, quần áo ướt đẫm, bên trên còn dính mấy thứ bẩn thỉu.
Trên mặt cũng bị dính không ít bụi bẩn, mắt phải của cô ta không thể mở ra nổi.
Chỉ có thể dùng mắt trái nhìn người đang bước tới.
Thêm cái biểu cảm hung dữ, kết hợp với bộ dạng lúc này của cô ta, nhìn không khác gì trò hề.
"Lâm Du......!tao sẽ không để mày yên đâu!"
Giọng Liễu Vũ Hi nghẹt lại, lời quát ra không có tí lực uy hiếp nào, ngược lại còn giống như đang hấp hối.
Hoa Vụ: "Việc hôm nay, đâu có liên quan gì tới tao, tao chỉ là nhân chứng tại hiện trường."
Liễu Vũ Hi: "......"
Mẹ!
Mày gọi người tới còn gì?
Hoa Vụ xòe tay ra, mặt nghiêm túc: "Học sinh ngoan như tao, sẽ không để hai tay mình dính máu."
Liễu Vũ Hi: "Sau khi tao báo cảnh sát, mày nghĩ mày còn có thể thoát?"
"Mày báo đi, rõ ràng là tao không có động tay động chân." Hoa Vụ vô tình cười ra tiếng.
Hôm nay cô chưa hề chạm một ngón tay vào cô ta!
Có cố gắng làm một học sinh ngoan!
Hoa Vụ tiếp tục nói: "Cùng lắm là thấy chết không cứu, trách tao không có đạo đức thôi."
Chỉ cần ta không có đạo đức, đạo đức sẽ không thể trách được ta.
"Nhưng mà......" Hoa Vụ chỉ ra bốn phía, đây là chỗ Liễu Vũ Hi tự chọn ra! "Chỗ này không có camera, cũng không có ai khác chứng kiến, cho dù mày thắng, mày nghĩ......!mày sẽ sống tốt được hả?"
Liễu Vũ Hi nhìn sơ qua thì thảm, nhưng chắc hẳn là không bị thương đến xương cốt.
Chỉ là đánh lộn thôi, có thể nhốt mấy người đó mấy ngày?
Chưa nói tới chị Dĩnh đó còn có một người anh khá lợi hại.
"Đợi bọn họ ra được, mày thử tưởng tượng xem, ngày tháng tốt đẹp của mày......" Hoa Vụ ôm chặt tay, lắc qua lắc lại, cảm thán: "Tao lo giùm mày đó!"
"......"
Vị trí là tự Liễu Vũ Hi chọn.
Bây giờ đúng là có khổ không thể nói ra......
Hoa Vụ buông tay, "Em gái ngoan, chị đã nhắc nhở em rồi, đừng có làm phiền chị, nhưng mà em không chịu nghe.
Người nhà nói không nghe, lỗ rồi chứ gì."
Liễu Vũ Hi bị giọng điệu đó làm cho ghê tởm, nghiến răng nói mấy chữ, "Lâm Du......!mày gọi người tới thì có bản lĩnh gì."
"Tao gọi được người tới, không phải do tao giỏi sao." Hoa Vụ cười tít mắt, "Mày không phục thì mày cũng gọi đi, tao đâu có cản."
====
Hai ngày sáu chương, bù thêm một ngày không đăng, đủ rồi!!!
Còn lại để......!chờ ngày bạo!!!.