: Thuật Ngữ Tình Yêu Chưa Được Tải Xuống
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Chính vì Nhạc Mạn Nhi biết được từ nguyên tác rằng trường học sẽ không báo cảnh sát, bọn họ lại không điều tra ra được gì, cho nên cô ta mới không e dè gì như vậy.
Chuyện này vốn là sẽ xảy ra trên người nữ chính, nhưng mà nữ chính là người bị vu oan.
Nhạc Mạn Nhi không dám làm bản thân trở thành người bị vu oan, với tình huống bây giờ, Lăng Mặc sẽ không ra mặt giúp cô ta.
Vậy nên cô ta chỉ có thể điều chỉnh chiến lược.
Cô ta trở thành nạn nhân, vừa có thể dạy dỗ mấy nữ sinh này, vừa có thể làm Lăng Mặc cứu mình một lần nữa, khiến quan hệ của bọn họ hòa hoãn lại.
Đối với Nhạc Mạn Nhi mà nói, việc này là một mũi tên trúng hai con nhạn.
......
......
Đối phương không thừa nhận là bọn họ làm, hai bên giằng co, trường học cũng không biết làm gì với bọn họ.
Kết quả là ngày thứ ba trên diễn đàn xuất hiện vài bài đăng.
Ý chính là nói mấy nữ sinh kia làm chuyện sai trái lại chối bỏ không xin lỗi.
Lúc đầu chỉ có vài người bàn tán, nhưng sau dần lại phát triển thành mắng chửi tập thể.
Ở đâu cũng thế, dư luận đều là một ngọn núi lớn, khó có thể chống đỡ được.
"Này, cậu còn định chờ bao lâu nữa?" Cố Kinh rút bút trong tay Hoa Vụ ra, "Không hành động hả?"
Để lâu tí nữa, mấy học sinh kia chắc không dám tới trường luôn.
Hoa Vụ một tay rút cây bút về, "Thợ săn đều rất kiên nhẫn."
Cố Kinh không phục: "......!cậu đối với tôi, sao không kiên nhẫn một chút?"
"Bạn học Cố, lúc tôi kiên nhẫn với cậu thì cậu phải cẩn thận." Hoa Vụ xoay bút, cười bí hiểm: "Không phải chuyện tốt gì đâu."
Cố Kinh: "......"
Cố Kinh quay lại với chủ đề chính: "Cậu đang đợi cái gì?"
Bây giờ cũng gần đến nơi rồi.
Chỉ cần đăng video lên, chân tướng của cả vụ việc sẽ sáng tỏ.
"Chờ nhân vật chính của chúng ta vui thật vui đã." Hoa Vụ cúi đầu làm bài, "Quấy rầy niềm vui của người khác, bất lịch sự biết bao."
Cố Kinh: "......"
Cậu thì lịch sự!
Lịch sự mà ngồi đây ém một cú lớn như thế.
Nếu chờ thêm hai ngày nữa......
Mấy người kia mà bị ép đến xảy ra chuyện gì, thì còn hơn cả thú vị.
Hoa Vụ phải đợi Nhạc Mạn Nhi vui vẻ đủ, sau đó làm cô ta vui quá hóa buồn.
......
......
Nhạc Mạn Nhi đã nhiều ngày không đến trường, ở nhà dưỡng thương.
Lúc này cô ta đang nằm trên giường lướt điện thoại, xem mấy bài viết đó, xem nội dung phần bình luận, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười.
Này thì bắt nạt tôi......
Cho là tôi dễ bắt nạt sao!
Tôi cũng không phải là nữ chính gốc, sẽ ngồi im cho mấy người bắt nạt.
Nhạc Mạn Nhi thoát khỏi phần bình luận, mở ra giao diện tin nhắn với Lăng Mặc.
Nhìn giao diện tin nhắn trống không, Nhạc Mạn Nhi hơi thất thần, tại sao vẫn không được?
Tuy rằng lần này Lăng Mặc đưa cô ta tới phòng y tế, nhưng cũng là do cô ta tính toán thời gian, biết nhất định sẽ gặp được cậu ta.
Nhưng mà sau đó cậu ta căn bản chưa từng quan tâm đến mình.
Nhạc Mạn Nhi còn đang nghĩ về Lăng Mặc, đột nhiên có người gửi cho cô ta một cái video.
Nhạc Mạn Nhi nhấn mở theo bản năng.
Nhưng chưa được mấy giây, Nhạc Mạn Nhi đã ném điện thoại xuống, điện thoại rớt trên chăn, video tiếp tục chạy.
Cả người Nhạc Mạn Nhi co lại, mặt tái nhợt nhìn màn hình điện thoại.
Sao lại thế......
Sao lại bị người khác quay được?
Ong ong ong ——
Điện thoại di động rung.
Nhạc Mạn Nhi nhìn tên hiển thị trên màn hình, là chủ nhiệm lớp!
......
......
Video này cũng cùng lúc được đăng lên diễn đàn, gửi vào email của trường học và các thầy cô giáo.
Bởi vì gửi vào thời gian nghỉ trưa cho nên tin này lan rộng rất nhanh.
"Lên diễn đàn xem mau."
"Có lật ngược tình thế rồi!"
"Cái gì lật ngược tình thế?"
"Thì mấy hôm trước, vụ nữ sinh lớp bị thương, căn bản không phải người khác làm, là cô ta tự mình làm ra, vu oan cho người khác."
"Kích thích vậy sao? Tôi phải xem thử......"
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Tin nóng được ghim trên diễn đàn, rất nhanh đã có vô số người tới hóng chuyện.
[Cái gì thế?! Vậy mà là tự mình làm ra.]
[Đệt, vậy cũng ác quá đi chứ, đối với bản thân mà còn xuống tay tàn nhẫn như vậy.]
[Cú phản dame này đỉnh thật, thù lớn thế nào chứ, muốn vu oan người ta tới mức này.]
[Nhạc Mạn Nhi đúng là ác thật.]
[Mấy người mắng chửi người ta hôm trước, giờ còn không xin lỗi à?]
Mấy nữ sinh kia cũng không ngờ tới, sẽ có màn lật ngược như vậy.
Mấy ngày gần đây bọn họ sống không tốt, đi trong trường sẽ có người chỉ trỏ bọn họ.
Video xuất hiện tuy muộn, nhưng rửa được nỗi oan của bọn họ.
Bây giờ Nhạc Mạn Nhi trở thành người bị mọi người chỉ trỏ, ghét bỏ.
Không như những người khác, Lăng Mặc được gửi riêng video cho.
Cậu ta xem video xong, không có phản ứng gì đặc biệt, xóa luôn, làm tiếp việc đang dở.
Trước đây Nhạc Mạn Nhi có hơi thân cận với cậu ta, nhưng lúc đó cùng lắm cũng chỉ là bạn bè.
Sau hôm nghe được mấy lời của đầu mào gà, Lăng Mặc đã không còn để ý tới cô ta nữa.
Lần này gặp Nhạc Mạn Nhi, bốn phía không có ai, cậu ta chỉ có thể đưa Nhạc Mạn Nhi đến phòng y tế.
Đưa đến xong cậu ta có việc nên đi khỏi.
Cậu ta không thích người khác tính kế mình.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Nhà ăn.
Cố Kinh ngồi đối diện Hoa Vụ, "Tại sao cậu lại gửi riêng cho Lăng Mặc?"
"Người đặc biệt, nên được đối đãi đặc biệt."
Cố Kinh nhíu mày: "Vậy mà cậu còn nói không thích cậu ta?".
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
"......"
Đó là nam chính, đương nhiên phải đối đãi đặc biệt!
Hoa Vụ nhướng mày nhìn cậu ta, nụ cười trên khóe môi hơi kì lạ: "Cậu cũng muốn được tôi đối đãi đặc biệt như thế hả?"
Cô đối với người chủ động đưa ra yêu cầu, trước nay đều rất sẵn lòng.
Cố Kinh muốn trải nghiệm một chút, cô cũng không ngại sắp xếp cho cậu ta.
Cố Kinh nhìn thiếu nữ đối diện mình, biểu cảm của cô ẩn chứa mấy phần mong chờ, giống như chỉ cần cậu ta gật đầu, cô ấy sẽ lập tức sắp xếp cho cậu ta vậy.
"Đối đặc đặc biệt kiểu này thì không cần." Lý trí của Cố Kinh chiếm phần thắng, "Nhưng còn kiểu khác, bạn học Lâm có thể cân nhắc một chút."
"Có ước mơ là tốt, nhưng không nên mơ mộng hão huyền."
"......"
Cố Kinh không ăn cơm đàng hoàng, cứ luôn lải nhải với cô.
Hoa Vụ lười phản ứng, lo ăn cơm của mình, xem như loa trường đang phát thanh.
"Cuối tuần cậu rảnh không?" Cố Kinh đột nhiên hỏi.
Hoa Vụ vô tình nói: "Không rảnh."
Cố Kinh nghi ngờ: "Cậu làm gì mà không rảnh?"
Lúc nào hẹn cô cũng nói không rảnh.
Một học sinh như cô, nào có bận rộn đến thế?
Đôi khi Cố Kinh cảm thấy Hoa Vụ đang trốn mình......
Nhưng ở trường học, cô lại không ngại ở cùng với mình.
Cố Kinh thật sự không hiểu nổi người trong lòng mình.
Ánh mắt Hoa Vụ kiên nghị: "Học."
Khóe miệng Cố Kinh nhịn không được mà giật giật, chê bai cô: "Mỗi ngày cậu ngoại trừ học cũng chỉ có học......!tôi cũng đâu thấy thành tích của cậu tiến bộ nhiều lắm đâu."
"......"
Cái đó là lỗi của tôi sao?
Ai bảo nguyên chủ không cố gắng!
Bây giờ cô tới đây mới học, cô không thể......!chậm một chút sao?
Hoa Vụ trừng mắt nhìn cậu ta: "Chỉ cần tôi cố gắng, kiểu gì cũng sẽ tiến bộ."
Cố Kinh bỗng nhiên rất tự tin: "Hay là tôi kèm cho cậu?"
Hoa Vụ cười khẩy một tiếng, khinh thường: "Kèm cho tôi đứng nhất từ dưới lên hả?"
Bản thân là một học sinh kém, còn không biết xấu hổ nói kèm tôi!
"Nhất từ dưới lên cũng là nhất mà." Cố Kinh hoàn toàn không cảm thấy sai chỗ nào, "Tôi còn có thể kèm cậu bộ môn khác."
"Môn gì?"
"Yêu đương."
"Cậu thật sự muốn cùng tôi ở bên nhau?"
"Đương nhiên."
Hoa Vụ nhìn chằm chằm cậu ta mấy giây, nói: "Tôi không thấy cậu thích tôi lắm."
Có lẽ Cố Kinh hơi có hứng thú với cô.
Dù sao mọi người đều là đồng nghiệp.
A, không đúng, đồng nghiệp cũ.
Nhưng nếu thật sự phải nói Cố Kinh thích cô bao nhiêu......!Hoa Vụ không cảm giác được..
: Thuật Ngữ Tình Yêu Chưa Được Tải Xuống
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Cố Kinh ngồi ở vị trí, nhìn về phía Hoa Vụ.
Thiếu nữ cúi đầu làm bài tập về nhà, nghiêm túc chuyên chú, giống như cả thế giới ồn ào đều không liên quan gì đến cô.
Cô đối với động tĩnh do mình làm ra, cũng không cảm thấy hứng thú chút nào.
—— Tôi không thấy cậu thích tôi lắm.
Những lời này không ngừng hiện lên trong đầu Cố Kinh.
Lúc cô nói lời này, mang theo nụ cười không chút để ý gì, nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
Tại sao cô ấy lại chắc chắn như vậy?
Chính hắn nghĩ như thế nào, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?
Cố Kinh suy nghĩ một lúc lâu, hắn lấy điện thoại di động ra, viết tin nhắn —— tôi chính là thích cậu.
Hoa Vụ quay đầu lại nhìn hắn, Cố Kinh lập tức nhướng mày khẽ cười.
—— Cậu thi đứng thứ nhất trước.
Cố Kinh nhìn chằm chằm vào tin trả lời trên màn hình, biểu tình thay đổi trong tức khắc.
Không phải là khó hắn sao?
Cố Kinh rút ra một quyển sách lật lại, sách của hắn mới tinh, căn bản là chưa từng dùng qua.
Lúc thi, đều tùy tiện điền lên, đúng sai toàn bộ xem mệnh.
Người giỏi nhất trong lớp bọn họ là Lăng Mặc, chính là cái máy học tập kia......
Cố Kinh rất nhanh đã nghĩ ra một cách khác.
Nếu mỗi lần thi có tiến bộ, cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện, yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ.
Hoa Vụ không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Cố Kinh coi như cô đã chấp nhận.
Cho nên sau đó, các bạn cùng lớp phát hiện ra lần đầu tiên Cố Kinh bắt đầu học tập.
......
......
Nhạc Mạn Nhi không dám đến trường, cô ta nhìn thấy những bàn luận về mình cũng đã sợ hãi.
Khi những lời lẽ bén nhọn kia, nhắm vào mình thì mới biết được có bao nhiêu đau đớn.
Nhà trường cho rằng sự kiện của Nhạc Mạn Nhi không tốt, quyết định khai trừ Nhạc Mạn Nhi.
Nhạc Mạn Nhi không ra mặt, nhà trường chỉ có thể liên lạc với phụ huynh cô ta.
Người của Nhạc gia tới hai lần, thay cô xin lỗi mấy người bạn học kia, tựa hồ tiếp nhận chuyện Nhạc Mạn Nhi bị đuổi học.
Mẹ Nhạc về đến nhà, mở cửa phòng Nhạc Mạn Nhi, một phen vén chăn lên, lửa giận ngập trời.
"Rốt cuộc mày đã làm gì ở trường? Tao cho mày đi học, mày lại ở trường học gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho tao, hiện tại còn bị đuổi học rồi!"
Gần đây Nhạc Mạn Nhi đã gầy đi không ít, mắt vừa đỏ vừa sưng.
Cô ta cũng không biết vì sao lại đến nước này......
Cô ta chỉ muốn...... chỉ muốn......
Mẹ Nhạc chỉ vào cô mắng: "Mày có biết lúc trước tao và ba mày vì muốn cho mày vào học trường này, đã phải cầu ông nội xin bà nội, còn dùng toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà mua căn nhà này, làm việc ngày đêm để trả khoản nợ mua nhà là vì cái gì không? Chỉ hy vọng mày có thể có tiền đồ mà mày lại đang làm gì thế hả!!"
"Nhạc Mạn Nhi, sao mày lại không hiểu chuyện như thế!"
"Sao tao lại sinh ra cái thứ như mày chứ!"
Nhạc Mạn Nhi ôm gối, không dám tranh luận với mẹ Nhạc từ trước đến nay vẫn luôn cường thế.
Cửa phòng đóng lại.
Cả thế giới im lặng.
Nhạc Mạn Nhi nhìn về phía cửa phòng, đôi mắt đã không chảy ra nước mắt nữa, sưng tấy lên rồi se lại.
Người khác sinh ra, lăn lộn như diều gặp gió.
Vì sao cô ta lại không thể?
......
......
Hoa Vụ lần nữa nghe thấy tin tức của Nhạc Mạn Nhi, đã là sau kỳ thi cuối kỳ.
Nhạc Mạn Nhi chuyển sang một trường khác.
Tất cả tin tức đã biết của Nhạc Mạn Nhi đều xoay quanh nam nữ chính, mà văn vườn trường hầu như đều là ở trường học, đối với thế giới bên ngoài không có miêu tả nhiều.
Cô ta căn bản không quen với thế giới này.
Sau khi đến thế giới này, Nhạc Mạn Nhi mỗi ngày đều đang suy nghĩ làm thế nào để nhấc lên quan hệ với nam chính, học tập cũng là nuốt cả quả táo.
Nuốt cả quả táo (囫囵吞枣): ví với việc tiếp thu không có chọn lọc.
Cô ta nghĩ dù sao sau khi ở bên nam chính, hắn sẽ dạy mình.
Sau khi chuyển trường, Nhạc Mạn Nhi không theo kịp tiến độ học tập.
Có lẽ là bị đả kích đến, cả người đều uể oải không gượng dậy nổi.
Sau đó bắt đầu quậy với một số người.
Trước khi xuyên qua, Nhạc Mạn Nhi cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, cuộc sống hiện tại, cũng chỉ là trở về bộ dáng trước khi xuyên qua của cô.
"Cũng không biết cô ta nghĩ như thế nào." Hứa Nghi Hạ ở đối diện Hoa Vụ thở dài: "Tự biến mình thành bộ dáng như vậy."
"Lòng người không đủ rắn nuốt voi." Nếu không có kim cương, đừng ôm đồ sứ để sống.
Lòng người không đủ rắn nuốt voi (人心不足蛇吞象): Người tham lam sẽ muốn càng ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.
Hứa Nghi Hạ thổn thức hai câu, chuyển đề tài: "Kỳ nghỉ đông cậu chuẩn bị làm cái gì?"
Hoa Vụ cũng không biết vì sao vị lớp trưởng này lại chú ý mình như vậy, nhưng mà xuất phát từ lễ phép, vẫn nói: "Chỉnh đốn Lâm gia."
"???"
Trên mặt Hứa Nghi Hạ đều là mờ mịt.
Sau khi mờ mịt xong, Hứa Nghi Hạ nói đến chuyện chính: "Chúng ta có mấy bạn học hẹn nhau, muốn ra ngoài chơi, cậu có muốn đi không?"
"Không đi."
"Làm sao vậy?" Hứa Nghi Hạ nói: "Học kỳ sau chúng ta sẽ học lớp , bây giờ không đi thì sẽ không có thời gian."
Hoa Vụ thành thật nói: "Không có tiền."
"......"
Lý do đơn giản tự nhiên, khiến Hứa Nghi Hạ nghẹn miệng không nói nên lời.
"Vậy được rồi......" Hứa Nghi Hạ đang chuẩn bị đi, thấy Cố Kinh đi về phía này, cô lập tức nâng cằm: "Cố Kinh nhà cậu đến rồi."
"......"
Hai tháng nay Cố Kinh ân cần với Hoa Vụ, người trong lớp lại không mù, đều nhìn ra được.
Nhưng mà hai người này hình như...... không phải là loại quan hệ đó.
Dù sao bọn họ nhìn cũng khá lơ mơ.
Cố Kinh đặt bảng điểm ở trước mặt Hoa Vụ, đó phải gọi là tự hào: "Nhìn đi, lần này tôi có thể tiến bộ thêm hạng."
Hoa Vụ liếc mắt nhìn điểm số trên bảng điểm, "Toàn bộ khối chúng ta có người, lần trước cậu xếp hạng , hạng...... rất tự hào sao?"
Bây giờ cô đã đứng top !
Ta có tự hào không?
Nữ chính như ta cũng không tự hào, mi tự hào cái gì!
"......" Cố Kinh ngồi xuống bên cạnh cô, mặc kệ nhiều như vậy: "Đó cũng là tiến bộ, dù sao cậu cũng phải đáp ứng tôi một chuyện."
Cố Kinh có chuẩn bị mà đến, căn bản không cho Hoa Vụ cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đẩy hai vé xem phim tới.
"Ngày mai cùng tôi đi xem phim."
"......" Hoa Vụ nghẹn một lát, nói: "Cậu còn cố ý đi lấy vé xem phim."
Cố Kinh: "Như vậy càng chính thức hơn."
Hoa Vụ: "......"
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Ngày đầu tiên nghỉ lễ, Hoa Vụ không quá muốn động, nhưng điện thoại của Cố Kinh cứ như đòi mạng, ba phút gọi một lần.
Hoa Vụ ra ngoài với gió lạnh, tâm trạng rất kém.
Cô đến cửa rạp chiếu phim, Cố Kinh đã ở đó.
Hoa Vụ ủ rũ, khuôn mặt nhỏ đều vùi trong khăn quàng cổ, khó chịu nói: "Ở nhà ngủ không tốt sao?"
"Ngủ làm sao có thể tốt bằng ở cùng một chỗ với cậu."
"Chỉ có cậu nhiều chuyện." Hoa Vụ đi về phía rạp chiếu phim.
Hôm qua trời mưa, dưới đất trơn trượt, Cố Kinh hai mắt liếc cô, thấy cô đi rất yên ổn, khẽ thở dài.
Hôm nay phim mới ra rạp, trong rạp chiếu phim có rất nhiều người.
Hoa Vụ từ thang máy đi xuống, vừa vặn đụng phải đám đông rời đi, bọn họ chặn ngay ở cửa thang máy.
Cố Kinh giữ chặt cô, ngăn cách cô với đám người.
Sau khi rời khỏi khu vực thang máy, dòng người ít đi nhiều.
Ánh mắt Cố Kinh liếc về phía cổ tay bị hắn cầm lấy, đầu ngón tay hắn hơi di chuyển xuống, nắm lấy lòng bàn tay hơi lạnh của thiếu nữ.
Lòng bàn tay thiếu nữ mềm mại tinh tế, tựa như bạch ngọc nõn nà thượng hạng.
Cố Kinh cũng không dám dùng sức, sợ dọa đến Hoa Vụ, cũng sợ làm cô đau.
Trái tim trong lồng ngực kia không có quy luật mà đập liên hồi, hắn cẩn thận quan sát thiếu nữ bên cạnh.
Kết quả cô căn bản không nhìn mình, đang như có điều suy nghĩ nhìn nơi khác......
Cố Kinh nhìn theo tầm mắt cô.
Người quá nhiều, Cố Kinh không nhìn thấy có người quen nào.
"Nhìn cái gì?" Cố Kinh hỏi cô.
Khóe môi thiếu nữ khẽ nhếch lên, phun ra mấy chữ, "Kinh hỉ của cuộc sống ở khắp mọi nơi."
Kinh hỉ?
Cố Kinh lần nữa nhìn sang bên kia, ngoại trừ người...... vẫn là người.
Kinh hỉ gì?