Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Cố Kinh đến sớm mười phút, chờ Hoa Vụ ở chỗ hẹn.
Hoa Vụ đến đúng giờ, nhìn qua vô cùng phấn chấn, cả người đều lộ ra vẻ ung dung.
Hoa Vụ đã đặt bàn trước, dẫn hắn vào, ngồi xuống, gọi đồ ăn.
Chờ phục vụ rời đi, Hoa Vụ mới nhìn về phía người đối diện: "Không vui?"
Cố Kinh cố nặn ra một nụ cười: "Không có."
"Ba mẹ cậu muốn cậu đi nước ngoài?"
"......!Tôi sẽ không đi." Cố Kinh nhìn cô, ngữ khí kiên định.
"Thật ra đi nước ngoài cũng là một lựa chọn không tồi, đi nhìn thế giới bên ngoài, có lẽ cậu sẽ phát hiện, bên ngoài có càng nhiều cám dỗ hơn."
Sắc mặt Cố Kinh đều biến đổi, cơn sóng ngầm bị hắn đè ở nơi sâu nhất dần dần tràn lên đáy mắt, "Lâm Du!"
Hoa Vụ giơ tay, ý bảo hắn đừng kích động, "Tôi đã điền xong nguyện vọng của mình rồi."
"......" Lông mi của Cố Kinh rũ xuống, che lại tăm tối trong mắt, hơi gian nan mà mở miệng: "Cậu điền trường nào."
"Đại học Ngân Giang."
Đột nhiên Cố Kinh ngẩng đầu.
"Cậu muốn ở lại Ngân Giang?"
"Đương nhiên." Đối tượng ăn bám ở Ngân Giang, công việc cũng đã kết thúc, vì sao cô còn phải lang bạt bên ngoài?
Đương nhiên là tiếp tục ăn bám rồi.
Đại học Ngân Giang tuy không bằng Thanh Bắc nào đó, nhưng cũng là danh giáo trăm năm.
Thanh Bắc nào đó: ý chỉ Thanh Hoa — Bắc Đại
Nữ chính chỉ cần đề tên bảng vàng, những chuyện sau khi đề tên bảng vàng, cô ấy đã không thể quản được.
Không tăng ca đâu!
Cố Kinh cảm thấy kinh hỉ tới có hơi lớn.
Điểm của hắn đủ để vào đại học Ngân Giang.
Cố Kinh không dám hỏi cô, vì sao.
Hắn sợ đáp án cô nói ra không như mình mong muốn.
Cho nên vấn đề này, hắn sẽ chôn ở đáy lòng, vĩnh viễn cũng không hỏi.
Chỉ cần hắn không hỏi, hắn sẽ có thể lý giải là cô vì mình.
Tâm trạng của Cố Kinh mắt thường cũng có thể thấy là đang tốt lên.
Sau khi ăn xong, từ nhà hàng đi ra, Hoa Vụ giống như vẫn chưa từ bỏ ý định, "Cậu không đi nước ngoài thật hả?"
Khuôn mặt Cố Kinh sa sầm xuống trong tức khắc, thể hiện quyết tâm của bản thân: "Lâm Du, tôi có chết cũng sẽ không ra nước ngoài."
Hoa Vụ chớp chớp mắt, xấu xa hỏi: "Tôi đây ra nước ngoài thì sao?"
"......"
Hoa Vụ thấy sắc mặt Cố Kinh càng ngày càng không đúng, vội vàng cười hai tiếng, "Trêu cậu thôi.
Thời gian không còn sớm nữa rồi, về nhà đi."
"Lâm Du."
Hoa Vụ quay đầu lại, phát hiện Cố Kinh vẫn đứng đó.
"Cậu không về?"
Cố Kinh nhấc chân đi về phía cô.
"Lâm Du, cậu có thể......" Cố Kinh nói ra câu nói lúc trước còn đang dang dở kia: "Làm bạn gái tôi được không?"
Đài phun nước ở phía xa trong ánh đèn muôn màu muôn vẻ, lao vút lên bầu trời.
Giữa những tiếng thét chói tai của đám trẻ, lại giống như nữ thần đang rải hoa xuống.
Thiếu nữ chậm rãi nhếch khóe môi lên: "Cậu nguyện ý dưỡng lão cho tôi thì cũng không phải không thể."
Cố Kinh tự giác lý giải những lời nói này là, từ giây phút này đến cuối đời, bọn họ đều phải ở bên nhau.
......
......
Lâm Võ hơi có ý kiến đối với nguyện vọng của Hoa Vụ, ông muốn để Hoa Vụ học ở trường tốt hơn.
Hoa Vụ dùng thiên tài dù có ở đâu thì đều sẽ toả sáng làm trọng tâm, muốn dành nhiều thời gian hơn với ba làm phụ trợ, thành công thuyết phục Lâm Võ không cần khoa tay múa chân vào quyết định của cô.
Ngoại trừ Lâm Võ, còn có Hứa Nghi Hạ cũng rất ngạc nhiên.
"Cậu thật sự muốn ở lại Ngân Giang?"
"Tôi là một đứa bé yêu quê hương."
Yêu quê hương clm......
Hứa Nghi Hạ ở đầu dây bên kia điện thoại cạn lời: "Có phải cậu vì Cố Kinh không."
Đây là những gì Hứa Nghi Hạ có thể nghĩ đến, có khả năng nhất trong số những khả năng.
Hoa Vụ cười: "Sao thế được."
Hứa Nghi Hạ: "Lâm Du, cậu phải hiểu rõ, lấy thành tích của cậu, có thể học ở trường tốt hơn.
Đây là vì tương lai của cậu mà đưa ra quyết định.
Cậu không thể cùng Cố Kinh học cùng một đại học, nhưng vẫn có thể ở cùng thành phố, cậu đừng lấy loại chuyện này ra đùa giỡn."
Hoa Vụ: "......"
Cô chỉ muốn dưỡng lão thôi mà.
"Tôi thật sự muốn ở lại Ngân Giang." Giọng nói của Hoa Vụ thành khẩn: "Không muốn rời xa quê hương."
"......! Tôi chịu rồi." Hứa Nghi Hạ khuyên bảo vô dụng, vô cùng đau đớn: "Tôi thật sự không biết lúc trước cậu nỗ lực học tập như vậy là vì cái gì!"
Mỗi ngày nói bản thân chỉ yêu học tập.
Rốt cuộc kết cục dành cho cô ấy lại là một cái như vậy?
"Vì đề tên bảng vàng."
"Sau đó từ bỏ thành tích mà bản thân nỗ lực đạt được?" Hứa Nghi Hạ vẫn cho rằng chuyện này là do Cố Kinh: "Tình yêu quả nhiên hại người! Cậu không cứu được nữa rồi!"
Hoa Vụ: "......"
Người khác cười ta quá điên khùng.
Ta cười người khác nhìn không thấu.
Đây chính là nỗi cô đơn của kẻ mạnh.
Aizz......!
Có thể là sau khi Cố Kinh phấn chấn, mới phản ứng lại, cái quyết định này của Hoa Vụ là không sáng suốt.
Hắn trở thành làn sóng thứ ba đi khuyên nhủ cô.
Hoa Vụ vô cùng cạn lời, vì sao tất cả mọi người đều muốn khuyên cô rời quê nhà đi lưu lạc!
Cô không muốn đi lưu lạc.
Cô chính là tha thiết yêu thương quê nhà!
Tha thiết yêu thương mảnh đất này!
Một giây một phút thôi cô cũng không muốn rời đi!
Thì làm sao!
Thì làm sao thì làm sao!!
Người ta không được tha thiết yêu thương quê nhà sao?!
"Cố Kinh, anh nói thêm một chữ nữa, em không ngại đổi bạn trai khác."
"......"
"Em đã ra quyết định, trừ khi em muốn thay đổi, bằng không ai cũng đừng mong khiến em thay đổi, hiểu không?" Hoa Vụ vỗ mặt Cố Kinh: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa, chọc em không vui, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nữ chính giận dữ, thây phơi ngàn dặm!
Không phải nói chơi!
Cố Kinh: "......"
Cạch ——
Cửa phòng bị người mở ra, Lâm Võ từ bên ngoài tiến vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, có hơi ngây người.
Hoa Vụ rất tự nhiên mà đứng dậy, không hề có nửa điểm hoảng loạn khi bị người khác bắt gặp, "Ba, sao ba đã lại về rồi?"
"Chào chú." Cố Kinh có hơi luống cuống đứng dậy.
"Hai đứa......" Lâm Võ nhíu mày.
"Bạn trai, Cố Kinh."
"Ồ......" Sắc mặt Lâm Võ nghi hoặc, đại khái là suy nghĩ con gái mình từ chỗ nào lấy ra được một người yêu đẹp trai như vậy, ông chỉ chỉ phòng ngủ: "Ba tiện đường ghé qua đây lấy tài liệu."
"Du Du, con đi vào trong với ba."
Hoa Vụ đi theo Lâm Võ vào phòng ngủ.
Lâm Võ đóng cửa lại, "Con có bạn trai từ bao giờ."
"Sau khi thi đại học."
"......!Bạn cùng lớp con à?"
"Vâng."
"......" Lâm Võ đi qua đi lại: "Con vào đại học, ba không phản đối việc con có bạn trai, nhưng con là con gái, con nên bảo vệ bản thân cho tốt."
Hoa Vụ cảm thấy ngạc nhiên, thời điểm tra nam và cô gái khác ở bên nhau, cũng không nghĩ tới những điều này.
Hiện tại lại vì con gái của mình mà nghĩ tới rồi.
Song tiêu cẩu!
Song tiêu cẩu (双标狗): người chỉ áp đặt tiêu chuẩn lên người khác chứ không xem lại bản thân mình.
Hoa Vụ mỉm cười: "Con biết rồi."
Lâm Võ cảm thấy mình nói loại chuyện này với con gái cũng không ổn lắm, nhắc nhở qua loa xong, "Con đã trưởng thành, có chủ kiến, hiểu là tốt."
Lâm Võ còn phải nhanh chóng đi họp nên lấy tài liệu xong là rời đi luôn.
Chờ ông rời đi, Cố Kinh đứng bên cửa sổ xác định xe của Lâm Võ đã đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Võ vừa đi, Cố Kinh đã không còn vẻ khẩn trương như vừa rồi, quay đầu hỏi Hoa Vụ: "Chúng ta có tính là gặp mặt phụ huynh không?"
Hoa Vụ khoanh tay cười: "Nếu không thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi?"
Cố Kinh trực tiếp làm ngơ cái giọng điệu âm dương quái khí kia của Hoa Vụ, đáp ứng ngay, "Được đó!"
Hoa Vụ chẹp một tiếng, "Luật pháp cũng không cho phép anh mơ đẹp như vậy."
Cố Kinh nhún vai, đổi chủ đề: "Sau khi khai giảng em trọ ở trường hả?"
"Không." Hoa Vụ không có ý định để bản thân chịu khổ, giường lớn mét nó không thơm sao? "Ba em thuê cho em một căn hộ ở ngoài trường."
Cố Kinh sửng sốt: "Anh có thể thuê chung với em không?"
Đại tiểu thư Lâm gia tỏ vẻ: "Ba em còn thiếu chút tiền ấy à?"
"......!Anh muốn chăm sóc em." Cố Kinh biểu thị bản thân rất hữu dụng: "Anh có thể nấu cơm, có thể gọi em dậy, có thể......"
"Không cần."
"Cần đi mà."
"Không."
====
Hẹn hò đổi xưng hô!!.