: Không Phải Người Cũng Phải Làm Thêm
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Chắc là khoảng triệu.
" Thịnh Ý nói: "Bạch tiểu thư không cần khẩn trương như vậy, cơ hội của chúng ta rất lớn.
"
"Anh còn có tiền?"
Thịnh Ý không trả lời, nhưng rõ ràng là còn.
"Anh chỉ dạy học, sao lại có nhiều tiền như vậy?"
"Di sản.
"
Hoa Vụ yên lặng giơ ngón tay cái lên, người có di sản thừa kế chính là kiêu ngạo.
! !
! !
Khi giá tăng lên tới triệu, người đấu giá đã đổi một nhóm người.
Hoa Vụ nhìn Tề Cảnh bên kia, còn chưa có động tĩnh.
Kể cả Chung đại sư ngồi ở bên kia, cũng không có bất kỳ hành động gì, phỏng chừng phải đợi sau triệu, bọn họ mới có thể bắt đầu! !
Hoa Vụ đẩy Thịnh Ý: "Anh kêu một lần.
"
Thịnh Ý: "Tại sao?"
Lúc này giơ cũng vô ích, cần gì phải lãng phí thời gian.
Hoa Vụ nắm tay, "Quá chậm, mở bội số.
"
"! ! "
Thịnh Ý có lẽ hiểu được câu mở bội số của Hoa Vụ là có ý gì, hắn im lặng giơ bảng: " triệu.
"
Giá từ triệu trực tiếp bước vào triệu khiến không ít người quay đầu nhìn về phía hắn bên này.
"Ai vậy?"
"Chưa từng thấy qua! ! "
Sau khi Hoa Vụ dùng tay tăng tốc tiến trình, nhóm người Tề Cảnh còn đang chờ chỉ có thể gia nhập.
Tề Cảnh bảo Chu Nhân Nhân giơ bảng, vị Chung đại sư kia cũng gia nhập vào.
Còn lại những người trong huyền môn, chỉ có hai vị còn đang đấu giá.
Thứ này đối với người bình thường mà nói, chính là một cái có giá trị sưu tầm, những người còn lại thấy người của huyền môn tranh nhau, rất thức thời không tham dự nữa.
Đợi đến khi giá cả vượt qua triệu, trên sân đấu giá cũng chỉ còn lại Tề Cảnh và Chung đại sư.
Sau khi Thịnh Ý tăng giá lên triệu thì không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Lông mày Chung đại sư đã nhíu lại, Hoa Vụ cảm thấy cái giá này chắc là đã vượt qua giá tâm lý của vị Chung đại sư này.
Đại sư xem ra cũng không có nhiều tiền nha! !
Quả nhiên sau hai vòng, Chung đại sư từ bỏ.
" triệu, có ai cao hơn không?"
Lúc này Thịnh Ý mới chậm rãi giơ bảng, " triệu.
"
Chu Nhân Nhân theo bản năng nhìn về phía sau, nhìn thấy người đàn ông ngồi trong góc.
Ánh sáng bên kia hơi tối, chân của người đàn ông bắt chéo nhau, tư thế ngồi đoan chính tao nhã, ánh sáng và bóng tối lập lòe trên người hắn.
Tay phải hắn cầm bảng, tay trái đặt ở trên sô pha bên cạnh, bị thân thể ngăn trở.
Tề Cảnh muốn chu Nhân Nhân tiếp tục, lại phát hiện cô ta còn đang nhìn người đàn ông phía sau kia, biểu tình nhất thời trầm xuống, tay nắm cổ tay Chu Nhân Nhân dần dần dùng sức.
Chu Nhân Nhân đau đớn, đột nhiên thu hồi tầm mắt.
Cái tên đàn ông chó này! !
Chu Nhân Nhân nhịn đau giơ bảng.
" triệu.
"
" triệu.
" Thịnh Ý một lần nữa kéo giá lên cao.
Tề Cảnh quay đầu lại nhìn hắn, Thịnh Ý khẽ vuốt cằm, lễ phép lại khiêm tốn.
"! ! "
Mức giá này đã vượt qua giá khởi điểm của Tề Cảnh.
Hơn nữa lúc trước Chu Nhân Nhân mua những thứ khác, tiêu tốn một phần tài chính của hắn.
Hắn cũng không nghĩ tới giá lại cao hơn nhiều như vậy.
Tề Cảnh lại không muốn từ bỏ như vậy.
Sau khi Tề Cảnh tăng giá thêm một lần nữa, Thịnh Ý trực tiếp nâng giá lên triệu.
Tề Cảnh lần này im lặng, hiển nhiên là từ bỏ.
" triệu lần một.
"
" triệu lần hai.
"
Người bán đấu giá gõ một chùy xuống, la bàn Chu Tước lấy giá triệu bán xong.
Thịnh Ý không có hứng thú với đồ vật phía sau, lôi kéo Hoa Vụ đi cùng nhân viên công tác giao tiền lấy đồ.
Trên hành lang, Hoa Vụ thở dài: "Tôi còn phải kiếm cho anh triệu.
Đi đâu tìm kẻ tiêu tiền như rác đây.
"
Tuy rằng công việc kinh doanh đầu tiên của công ty làm rất tốt, nhưng cô trực tiếp đưa hết tiền, còn nợ triệu, Kim Bất Thị đoán chắc là phải điên rồi! !
Thịnh Ý: "Cô chỉ bỏ ra triệu cũng được.
"
Hoa Vụ bày vẻ mặt chính trực: "Vậy làm sao được, chúng ta phải làm công bằng công chính, sau này mới không xảy ra vấn đề.
"
Thịnh Ý: "! ! "
! !
! !
Thịnh Ý giao tiền, lấy la bàn Chu Tước.
Kiểu dáng không khác la bàn thông thường lắm, chỉ là có màu đỏ thẫm, phía trên còn khắc hoa văn Chu Tước.
Thịnh Ý lấy được la bàn, việc đầu tiên là tháo nó ra.
"Anh làm gì đấy?"
"Lấy chút đồ.
" Thịnh Ý nói.
Lấy đồ?
Lấy đồ gì?
Trong này có cái gì?
Hoa Vụ hồ nghi: "Anh tháo ra còn có thể dùng được sao? Tôi cũng không phải là muốn một la bàn Chu Tước hỏng.
"
"Sẽ không làm hỏng.
"
Thịnh Ý vài cái đã tháo la bàn ra, lấy ra một lá bùa bọc lại ở dưới đáy.
"Cái gì vậy?" Sao trong này còn có đồ chứ?
Trong cốt truyện không có viết a!
Thịnh Ý không có ý giải thích, cất kỹ bùa đi, lắp ráp la bàn lại rồi đặt ở trước mặt cô: "Bạch tiểu thư thích thì cầm đi.
"
Ta mẹ nó không có trả tiền chắc?!
Nói như mi cho ta ý!
Hoa Vụ: "Anh lấy cái này, chỉ vì thứ vừa rồi sao? "
Thịnh Ý không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Đó là thứ gì đó, Thịnh Ý ngậm miệng không nói.
! !
! !
Hoa Vụ vừa từ phòng khách ra đã thấy Chu Nhân Nhân bị người khác lôi kéo, đi về phía lối thoát hiểm.
Người kia! ! không giống Tề Cảnh.
Con ngươi Hoa Vụ sáng ngời, hưng phấn bay về phía bên kia.
Cho nên chờ Thịnh Ý đi ra, Hoa Vụ đã không thấy đâu.
Hắn nhìn la bàn trong tay mình mà rơi vào trầm mặc.
triệu, nói không cần liền không cần?
Hoa Vụ ở trong lối thoát hiểm xem được một vở kịch lớn, hơn nữa xem kịch không chỉ có một mình cô, còn có Tiết Thải Tĩnh.
Tiết Thải Tĩnh còn chụp ảnh, đem cảnh Chu Nhân Nhân và người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo, chụp rất rõ ràng.
Phỏng chừng Tề Cảnh rất nhanh sẽ được thưởng thức tác phẩm xuất sắc của nhiếp ảnh Tiết Thải Tĩnh.
Ngẫm lại hình ảnh kia cũng thật là chờ mong.
Hoa Vụ liếc mắt nhìn hai người còn đang giằng co, cô cảm thấy mình nên giúp một chút.
Đức tính tốt đẹp thích giúp đỡ người khác của nữ chính không thể bị mất.
Hoa Vụ lập tức nở nụ cười, xuyên qua cửa bay vào.
Đèn sáng bắt đầu lập lòe lên, lối thoát hiểm nháy mắt rơi vào trong bóng tối, Chu Nhân Nhân vừa mới tránh khỏi dây dưa của người đàn ông, chân không hiểu sao lại mềm nhũn, dưới chân giẫm lên không trung, ngã xuống lầu.
Trong lúc hoảng loạn, cô ta đưa tay ra muốn bắt lấy cái gì đó.
Mà cách cô ta gần nhất chính là người đàn ông kia, Chu Nhân Nhân theo bản năng bắt lấy đối phương.
Người đàn ông cũng không đứng vững, bị Chu Nhân Nhân kéo, trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống.
Đèn tắt đột nhiên bật sáng trở lại.
! !
! !
Hoa Vụ bay tới chỗ Tiết Thải Tĩnh bên kia, nhìn ảnh trên màn hình điện thoại của cô ta.
Chu Nhân Nhân nằm sấp trên người tên đàn ông, chân dài dưới váy nhìn không sót một chút nào, mà hai người còn miệng dán vào miệng, rất có hình ảnh của chuyện xưa.
Phóng viên bát quái mà thấy thì có thể biên soạn .
từ.
Góc chụp của nhiếp ảnh Tiết Thải Tĩnh được chọn rất tốt, chỉ nhìn từ màn hình điện thoại, hai người phỏng chừng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hoa Vụ nhìn bốn phía, xác định trong cầu thang không có giám sát, cảm thấy mỹ mãn rồi bay đi.
Có Tiết Thải Tĩnh ở đây, cô có thể tiết kiệm không ít việc.
Không hổ là bạn thân tốt của nữ chính!
Hoa Vụ đi ra ngoài phát hiện Thịnh Ý không biết đã đi đâu.
Không có Thịnh Ý, Hoa Vụ sợ mình bị người của huyền môn phát hiện, đưa cô trở về trong thân thể, quyết đoán lựa chọn rời đi.
La bàn Chu Tước! !
Chờ tìm cơ hội rồi lại đi lấy về.
Dù sao nhìn bộ dạng của Thịnh Ý cũng không có chút hứng thú nào với la bàn kia, hẳn là sẽ không nuốt riêng.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Đương nhiên Hoa Vụ cũng không sợ Thịnh Ý nuốt riêng.
Nữ chính không sợ gì cả!.
: Không Phải Người Cũng Phải Làm Thêm
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ vừa trở về đã thấy Kim Bất Thị ngồi ở ngã tư.
Nhà ma ở chỗ xa đúng lúc là giờ làm việc, người ra vào không ít.
Kim Bất Thị thấy cô trở về, lập tức đứng dậy, muốn nói, đột nhiên thay đổi: "Bà chủ, cô ở bên ngoài ăn người?"
"???" Hoa Vụ trợn mắt nhìn hắn một cái: "Tôi không có sở thích như vậy."
"Vậy dương khí cả người của cô lấy từ đâu ra?" Kim Bất Thị không tin: "Bà chủ, cô nói thật đi, có phải đã ăn người rồi không?"
"......"
Tối nay đã tiếp xúc với Thịnh Ý.
Ngoại trừ hắn ta...... hẳn là không còn ai khác.
Hoa Vụ bưng bộ dáng của một chủ tiệm lớn, hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện của bà chủ, anh bớt quản đi."
Kim Bất Thị: "......"
Kim Bất Thị: "Vậy triệu kia bà chủ đã mua cái gì?"
"......"
Hoa Vụ hai tay trống trơn cũng không biết nên phản bác như thế nào.
"Đó chính là tất cả tiền trong sổ sách của công ty chúng ta!!" Kim Bất Thị hít một hơi, "Tiền lương tháng này làm sao bây giờ?"
Những nhân viên không phải là người thì có thể không cần lo lắng.
Nhưng còn các nhân viên khác thì sao?
Mức lương mà họ phải trả mỗi tháng bây giờ cũng không phải là một khoản nhỏ.
Hoa Vụ chắp hai tay nhỏ ra sau lưng, ngửa đầu nhìn trăng, "Thế giới này còn rất nhiều kẻ ác giàu có mất nhân tính đang chờ chúng ta đến cứu vớt."
Kim Bất Thị: "......"
Bà chủ thần kinh cũng không phải ngày một ngày hai, hắn đều quen rồi.
Hoa Vụ nâng cằm lên, "Chúng ta chính là một chùm ánh sáng trong bóng tối."
Kim Bất Thị: "......" Laser đúng không?
Hoa Vụ không muốn nói mình đã đi mua cái gì với số tiền kia, Kim Bất Thị cũng không thể ép hỏi, dù sao thì cô mới là bà chủ.
Kim Bất Thành nhớ tới mục đích hôm nay cô ra ngoài, "Bà chủ, cô xem địa điểm như thế nào rồi??"
"A......" Quên mất!
Kim Bất Thị: "Có phải cô quên rồi không?"
Hoa Vụ ha ha, "Làm sao có thể! Chỉ là hôm nay tôi có chuyện quan trọng hơn."
Kim Bất Thị ủ rũ: "Tiền của công ty đều tiêu hết rồi?"
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ buồn bực đi vào phòng làm việc của nhà ma.
......
......
Thịnh Ý trở lại chỗ ở, tắm rửa trước rồi thay một bộ quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình.
Hắn ngồi trên sô pha, cầm bùa giấy lấy ở trong la bàn Chu Tước trước đó ra.
Hắn mở lá bùa ra.
Trên giấy bùa viết sinh thần bát tự, bên trong bọc chính là đồ dạng bột phấn.
Thịnh Ý lấy mặt dây chuyền con thỏ ra, gỡ đầu con thỏ xuống, bên trong trống rỗng, hắn đổ hết bột phấn vào.
Thịnh Ý cầm thỏ con vuốt ve một lát, mặt mày u ám lạnh lẽo rũ xuống.
Đinh ——
Âm thanh nhắc nhở của điện thoại vang lên trong phòng khách trống rỗng, phá lệ đột ngột.
Thịnh Ý buông thỏ con xuống, cầm điện thoại lên.
[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm thêm yêu cầu thêm bạn làm bạn tốt]
"???"
Thịnh Ý rất nhanh đã nghĩ đến Hoa Vụ, nhấn đồng ý.
Ảnh đại diện của đối phương là u linh nhỏ đáng yêu, ghé vào cửa sổ, như là muốn bò ra ngoài.
Khóe môi Thịnh Ý hơi nhếch lên, nhìn người đối diện đang nhập, cũng không vội vã đóng cửa khung thoại.
[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm thêm: Hai ngày này tôi sẽ gọi người đi lấy la bàn.]
[Thịnh Ý: Tôi có thể đưa qua cho cô.]
[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm thêm: Không cần! Tôi tự lấy!]
[Thịnh Ý: Không có thêm điều kiện khác.]
Đối diện nhanh chóng gửi tới một cái định vị.
Thịnh Ý click mở cái định vị kia lên, phát hiện là ở vùng ngoại thành, còn là một mảnh đất đang chờ phá dỡ.........
[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm thêm: Chu Nhân Nhân có liên lạc với anh không?]
[Thịnh Ý: Không.]
[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm thêm: Cũng đúng, hiện tại chắc là cô ta rất bận. Nếu cô ta liên hệ với anh, anh nhớ nói với tôi.]
Thịnh Ý chuyển tài khoản, nhìn thoáng qua cái người mới thêm bạn tốt chiều nay.
Hắn nhấn vào, xem vòng bạn bè.
Nội dung về bạn bè trong giới gần đây Thịnh Ý không xem kỹ, trượt đến thời điểm mà Bạch Ngu xảy ra tại nạn.
Đáng tiếc, nội dung cũng không nhiều.
Hơn nữa không có quá nhiều lời viết, rất nhiều thứ trong số đó đều chỉ là một hình ảnh, một cái icon.
Thịnh Ý đăng xuất, chuyển về acc chính.
Khung thoại không có thông báo nhắc nhở mới, hắn tắt đi di động, nằm ở trên sô pha.
......
......
Ngày hôm sau Thịnh Ý đi đưa la bàn, bởi vì nguyên nhân khác mà chậm trễ, thời điểm tới nơi vừa đúng lúc là chập tối.
Nhà ma đang chuẩn bị buôn bán, Thịnh Ý nhìn tấm biển lấp lánh trong đống đổ nát kia, có chút hoài nghi bản thân đến nhầm chỗ.
Đây là công ty trong miệng cô?
"Quý khách, chúng tôi còn chưa đến giờ làm việc chính thức, hiện tại còn không thể đi vào ạ."
Thịnh Ý bị cửa nhân viên công tác ngăn lại.
"......"
Hắn cầm điện thoại nhắn tin cho Hoa Vụ, một lúc sau thì có một cô gái nhỏ ôm đầu tung tăng đi ra.
Nhân viên công tác bận rộn cũng không nhìn thấy cô bé.
Là một linh thể......
Cô bé đi ra, nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã nhìn tới trên người hắn: "Anh là Thịnh tiên sinh sao? Bà chủ để cho tôi ra đón anh."
"......"
Thịnh Ý nhìn vào lối đi: "Cô xác định anh ta sẽ cho chúng ta đi vào?"
Cô gái nhỏ mở to mắt, đại khái là nhớ tới người bình thường không nhìn thấy mình
Cô bé xoay người chạy vào, không bao lâu thì Kim Bất Thị đã đi ra.
"Thịnh tiên sinh?" Kim Bất Thị quan sát Thịnh Ý một phen.
Thịnh Ý ăn mặc tùy ý hơn lần trước một chút, nhưng mà mắt kính gọng vàng trên sống mũi vẫn như cũ, thanh nhã quý phái.
Dưới hoàng hôn, người đàn ông dáng người cao gầy, bóng dáng thon dài chiếu lên tường gạch đang chờ tháo dỡ bên cạnh.
Một người đàn ông như Kim Bất Thị cũng cảm thấy rất đẹp trai.
Không biết bà chủ quen ở đâu......
Kim Bất Thị quan sát xong, mời hắn đi vào: "Thịnh tiên sinh mời vào bên trong."
Thịnh Ý đi theo Kim Bất Thị xuyên qua đại sảnh dày đặc âm khí, tiến vào khu vực làm việc
"Bà chủ, Thịnh tiên sinh đến rồi." Kim Bất Thị rất có lễ phép gõ cửa, đưa Thịnh Ý vào.
Hoa Vụ nằm trên ghế dựa ở văn phòng, trong tay cầm một bộ ấm trà.
Kim Bất Thị đưa người đến liền rời đi, Thịnh Ý tiến vào văn phòng: "Cô cũng không sợ chỗ này bị người điều tra ra."
"Chúng tôi làm ăn hợp pháp, dựa vào cái gì mà điều tra bọn tôi?" Họ chỉ kiếm chút tiền tiêu vặt, lại không hại người.
"......"
Để linh thể làm việc ở đây, hợp pháp chỗ nào?
Thịnh Ý lấy la bàn ra, đặt ở trên bàn.
Hoa Vụ nhìn la bàn, lại nhìn hắn: "Sao tự nhiên anh lại tốt như vậy, miễn phí đưa lại đây cho tôi."
"Cô còn thiếu tôi một chuyện."
"Ừ......" Hoa Vụ nhớ tới chuyện mình đáp ứng lúc trước, cảnh giác: "Anh muốn tôi làm gì? Giết người phóng hỏa tôi không làm, tôi là một linh thể có đạo đức."
"Cô có rảnh không?"
"Bây giờ?"
Thịnh Ý gật đầu.
Hoa Vụ ngẫm lại mình hẳn là không có việc gì làm, "Có."
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
......
......
Căn hộ của Thịnh Ý.
Hoa Vụ theo hắn vào cửa, phòng khách trống trải khiến Hoa Vụ cảm thấy đây là phòng cho thuê.
Ngoại trừ ghế sô pha và bàn ăn thì không còn gì khác.
Toàn bộ căn hộ nhìn không sót một cái gì.
"Anh ở nơi này?" Hay là tùy tiện tìm một chỗ, tính toán lừa cô đến rồi giết.
Thịnh Ý thay giày vào cửa, bật đèn lên.
Ánh đèn sáng ngời, làm cho cả căn phòng thoạt nhìn không kỳ quái như vậy, thêm vài phần ấm áp.
"Đi vào với tôi." Thịnh Ý ý bảo Hoa Vụ đi vào phòng ngủ với hắn.
Hoa Vụ lập tức nghiêm túc nói: "Thịnh tiên sinh, tôi bán nghệ không bán thân!"
Tay cầm tay nắm cửa phòng ngủ của Thịnh Ý hơi dừng lại, "Bạch tiểu thư suy nghĩ nhiều."