Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Có lẽ là mẹ Diệp cảm thấy đã báo cảnh sát thì chắc chắn có thể lấy lại tiền của mình, lâu lâu lại đi hỏi thăm tình hình.
Nhưng mà chuyện này đâu có dễ phá như vậy.
Cho dù là thật sự bắt được nghi phạm, số tiền này cũng không nhất định có thể lấy về.
"Bà Chu, bà Chu!!" Mẹ Diệp thấy dì Chu: "Có tin tức gì không?"
Dì Chu: "Không có đâu! Đáng lẽ hồi đó tôi không nên nghe! ! "
Mẹ Diệp: "! ! "
Lúc ấy quả thật là mẹ Diệp lôi kéo dì Chu, tuy nhiên bà ấy cũng không mua nhiều lắm, thiệt hại nào có nhiều như mình.
"Cũng không phải là tôi trách bà! ! " Dì Chu nói: "Con gái tôi nghe được việc này, cả ngày gọi điện thoại nhắc tôi, trong lòng tôi cũng thấy phiền.
"
Mẹ Diệp kéo khóe miệng xuống, rõ ràng là không muốn nói thêm gì với dì Chu, tìm cớ rời đi.
Bà ta mới vừa ra khỏi tiểu khu, đã bị người ta chặn lại.
"Bà là Lý Phân?"
Mẹ Diệp nhìn mấy người vạm vỡ trước mặt, vẻ mặt hơi thay đổi: "Các người là ai?"
"Tiền bà nợ khi nào trả?"
Mẹ Diệp: "Tôi nợ tiền? Tôi nợ tiền các anh bao giờ! Tôi cũng không quen các anh!"
Mấy tên to con lấy ra một phần hợp đồng: "Đây có phải là bà ký hay không?"
Tên phía trên hợp đồng mẹ Diệp rất quen thuộc, đó thật sự là bà ta ký.
"Được đấy! Là chúng mày, chúng mày và mấy tên lừa đảo đó là cùng một bọn, tao đã báo cảnh sát rồi, chúng mày còn dám tới đòi tiền tao!!"
Không biết mẹ Diệp lấy dũng khí từ đâu ra, tóm lấy một người trong đó.
! !
! !
"Đánh nhau rồi?" Hoa Vụ nhận được điện thoại, giọng điệu có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh: "Ai đánh ai? Mẹ tôi đánh bọn đòi nợ?"
Sau khi Hoa Vụ biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không dự định đi nhận người.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Chí Dương, để chính hắn đi.
Mẹ của mình, nên tự mình bảo vệ!
Thời điểm Diệp Chí Dương tới nơi, vừa lúc thấy mấy tên to con kia đang ngồi trên ghế dựa, làm ghế dựa trông nhỏ đi rất nhiều.
Mà trên mặt hai người trong đó còn có vết máu, nhìn qua như là bị cào ra.
Mẹ Diệp ngồi ở bên kia, giống hệt một người đàn bà đanh đá, chỉ vào nhóm người to con mắng.
Tên to con: "Cảnh sát, chúng tôi là đòi nợ hợp lý, anh xem bà ta đánh chúng tôi này? Đã nợ tiền không trả rồi còn lý lẽ!"
Nước miếng của mẹ Diệp bay thẳng tới: "Bọn mày cấu kết với mấy tên lừa đảo, lừa tiền của tao, mày còn dám đòi tiền tao! Bọn mày cũng nên bị bắt lại!"
"Cấu kết với lừa đảo cái gì, chúng tôi là đơn vị chính quy!"
Nhân viên công tác phụ trách hoà giải quát lớn một tiếng: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa!!"
Đòi nợ nhìn qua hung dữ, nhưng người ta quả thật không có động thủ.
Động thủ trước là mẹ Diệp, bị đánh, những người này cũng không đánh trả.
Hiển nhiên những người này đều hiểu rất rõ, chỉ cần bọn họ không động thủ, chiếm lý chính là bọn họ, ai cũng không làm gì được.
Nhân viên công tác gọi Diệp Chí Dương tiến vào, bắt đầu hoà giải.
Người to con: "Chúng tôi cũng không phải là người không nói lý lẽ, bà ta xin lỗi chúng tôi là được.
"
"Xin lỗi? Tôi xin lỗi chúng nó? Đùa à?"
"Dì à, đúng là dì động thủ trước, chúng tôi đã xem qua camera.
"
"Chúng nó với tên lừa đảo là một bọn đấy!" Mẹ Diệp lớn giọng hét: "Chúng nó lừa tiền của tôi, tôi đánh chúng nó thì sao?"
"! ! "
Đối phương chỉ là đơn vị cho vay, hiện tại còn không có bằng chứng chứng minh bọn họ là một bọn với tên lừa đảo.
Hợp đồng mượn tiền cũng là hợp đồng chính quy, cứ cho là khởi tố, cũng rất khó thắng được.
Mẹ Diệp nghe xong những cái đó thì bùng nổ, "Cuối cùng là các người đang giúp ai! Bảo vệ quần chúng nhân dân không phải là việc mà các người nên làm sao? Tôi căn bản không hiểu tình hình, bọn họ dựa vào cái gì muốn tôi trả lại tiền?"
Nhân viên công tác: "! ! "
Người to con nói: "Chúng tôi chỉ biết cái hợp đồng này là bà tự mình ký, cũng đã thông qua chứng nhận khuôn mặt.
Chuyện còn lại, chúng tôi cũng không rõ ràng lắm.
"
Gân xanh trên trán Diệp Chí Dương đột nhiên nảy lên: "Mẹ, mẹ bớt tranh cãi lại.
"
Mẹ Diệp: "Mẹ nói sai cái gì à?"
"Mẹ!"
Âm thanh của Diệp Chí Dương đột ngột to lên.
Mẹ Diệp đang cãi cọ ầm ĩ bỗng nhiên sững người.
Toàn bộ căn phòng yên tĩnh lại.
Diệp Chí Dương cuối cùng cũng cảm thấy tai mình được yên tĩnh, hắn chưa từng thấy tiếng mẹ Diệp la hét ầm ĩ như vậy.
! !
! !
Chuyện này cuối cùng do Diệp Chí Dương xin lỗi và bồi thường một chút tiền thuốc men thì kết thúc.
Mẹ Diệp vừa về đến nhà đã bắt đầu nổi giận, còn oán giận vì sao những người đó không giúp người bị hại là bà, ngược lại giúp những cái tên đòi nợ kia.
Diệp Chí Dương không muốn nghe những cái này, trực tiếp tìm cớ rời đi.
Ngày hôm sau Diệp Chí Dương được công ty sắp xếp đi công tác, hắn hết lần này đến lần khác dặn dò mẹ Diệp đừng lại gây xung đột với người ta.
Về phần số tiền kia! !
Hiển nhiên là Diệp Chí Dương cũng không muốn trả.
Năm vạn, đối với hắn hiện tại mà nói, là rất khó khăn.
Nhưng mà không quá hai ngày, mẹ Diệp đã nhận được một bức thư đe dọa, điện thoại cũng bị khủng bố, yêu cầu bà ta trả tiền.
Dù sao mẹ Diệp cũng là tuyển thủ hạt giống cho vị trí người đàn bà đanh đá trong thôn, cái trận cỏn con này không dọa được bà ta.
Nhưng mà những người đó càng ngày càng quá đáng.
Cửa nhà đột nhiên xuất hiện rác rưởi, sơn vẽ! !
Ban đầu còn là những thứ này, sau đó chính là chuột chết, gián chết.
Sau lần tiến cung thứ hai của mẹ Diệp, Hoa Vụ đã về ở luôn ở Hạ gia.
Lần tiến cung thứ hai: có nghĩa là bị giam giữ hoặc kết án vì lần vi phạm thứ hai (bao gồm cả những lời trêu chọc).
Những tên đòi nợ đó sẽ không dùng thủ đoạn bạo lực, nhưng làm những chuyện ghê tởm người khác, bọn họ tuyệt đối có thể làm ra được.
"Tiểu Dư, sao gần đây con không trở về?" Văn Mạn Ngưng đi vào đưa trái cây cho Hoa Vụ, "Có phải cãi nhau với Diệp Chí Dương không, hay là nó bắt nạt con?"
Hoa Vụ tắt máy tính bảng đi, "Con nhớ hai người thôi.
"
Văn Mạn Ngưng hoài nghi: "Thật sự không có việc gì?"
Hoa Vụ mỉm cười: "Không có ạ.
Gần đây Diệp Chí Dương có một dự án phải đi công tác.
Con về cũng không có việc làm, không bằng ở chỗ này cùng với hai người.
"
Đợi Văn Mạn Ngưng ra khỏi phòng, Hoa Vụ mở máy tính bảng lên.
Hình ảnh bên trên là camera giám sát trong nhà và cửa nhà.
Cửa nhà và tường bên cạnh bị người ta dán đầy giấy, phía trên đều là hai chữ trả tiền đỏ như máu.
Lúc này mẹ Diệp đang đứng ở cửa mắng to.
Hoa Vụ ăn trái cây, xem chương trình biểu diễn cá nhân của mẹ Diệp, đúng lúc này, Diệp Chí Dương xuất hiện trong phạm vi theo dõi của camera.
Hắn nhìn bức tường đầy giấy, cực kỳ mất kiên nhẫn.
"Hạ Dư đâu?"
"Mẹ làm sao mà biết, đã mấy ngày rồi nó không về!" Mẹ Diệp mắng chửi, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, nó không hỏi cũng chẳng quan tâm, bà già này bị bọn chúng dồn vào đường cùng rồi, nó cũng không biết!!"
Diệp Chí Dương lấy điện thoại ra bấm vài cái.
Hoa Vụ rất nhanh đã thấy tên trên màn hình điện thoại sáng lên.
Sau hơn ba mươi giây, cô tiếp nhận điện thoại.
"Tiểu Dư, em đang ở đâu? Mẹ nói mấy ngày nay em cũng không trở về?"
"Em sợ mà.
" Hoa Vụ nói: "Nhiều người gây rối như vậy, một đứa con gái như em, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
"Cho nên em liền để bố mẹ ở lại chỗ này?"
"Không phải là anh đi trước sao? Diệp Chí Dương anh phải hiểu, đấy là bố mẹ ruột của anh.
"
Giọng điệu của Diệp Chí Dương trầm xuống: "Tiểu Dư, chúng ta đã kết hôn lâu vậy rồi, em còn phân biệt rõ ràng như thế? Coi bố mẹ anh như người ngoài?"
Hoa Vụ hừ cười, "Mẹ anh phân biệt rõ lắm đấy.
Tự bà ấy gây ra phiền phức, sao em phải giúp bà ấy giải quyết.
"
Tút tút tút ——
Diệp Chí Dương nhìn điện thoại đã bị cúp, cả khuôn mặt tối sầm lại.
.