Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Từ tiêu cục Trấn Viễn đi ra, lúc Hoa Vụ đi dạo phố, tiện tay mua cái mặt nạ trở về.
Tạ Lan bị mặt nạ đột nhiên xuất hiện doạ giật mình.
Từ vật trang sức trên tóc phân biệt ra đây là tiểu đồ đệ của mình, mới không có ném hai gói thuốc độc qua.
Hoa Vụ ấn mặt nạ, "Sư phụ, có phải rất ngầu không?"
"Phát điên cái gì?"
"Không phải nói đệ tử của Phù Dung Cốc, đều mang mặt nạ sao? Tuy rằng con chưa từng đi Phù Dung Cốc bái sơn......!Khụ khụ, nhưng cũng miễn cưỡng tính là nửa đệ tử Phù Dung Cốc chứ? Con như này không phải là tuân thủ quy củ tổ truyền à."
"......"
Tạ Lan bấm tay, gõ hai cái vào mặt nạ của cô: "Phù Dung Cốc và con có quan hệ gì chứ, con là đồ đệ của Tạ Lan ta."
"......!vậy cũng rất ngầu a!"
Tạ Lan: "......"
Một cái mặt nạ mà thôi, Tạ Lan không so đo với cô, bảo cô nhanh chóng lên xe rời đi.
......
......
Vân Vụ Sơn.
Trong khoảng thời gian bọn họ rời đi này, A Đồng chăm chút núi rất tốt, ngay cả vườn thuốc sau núi kia cũng sinh trưởng rất tốt.
Tạ Lan có chút hoài nghi: "Có phải các con lại chôn người bên trong không?"
Hoa Vụ một mực chối bỏ: "Không có, sao có thể."
Tạ Lan hồ nghi nhìn cô, lại nhìn Liên Hoài đứng ở một bên ôm kiếm như một đứa trẻ, "Về sau chuyện kiếm tiền nuôi gia đình, liền giao cho con."
Nhiệm vụ hoàn thành muốn về hưu lười biếng Hoa Vụ: "......"
Sau khi Tạ Lan đem việc làm chủ nhà này giao cho Hoa Vụ xong thì hắn tự chuyển xe lăn về phòng.
Hoa Vụ còn đang suy nghĩ chuyện về hưu, chờ Tạ Lan đi được một hồi lâu, cô đột nhiên quay đầu: "Sư phụ ta đi đâu rồi?"
Liên Hoài chỉ chỉ phòng.
Hoa Vụ: "!!!"
Hỏng rồi!
Tiếng của Tạ Lan từ phòng truyền đến, "Hữu Linh, con cút lại đây cho ta."
Hoa Vụ: "......"
......
......
Hoa Vụ cúi đầu đứng ở trước mấy cái vò rượu không.
Tạ Lan: "Rượu của ta đâu?"
Thời điểm hắn đi nhiều rượu như vậy, tất cả đều biến mất!!
Một vò cũng không giữ lại a!
"......!bốc hơi?" Hoa Vụ xấu hổ cười cười, "Sư phụ, có phải người không đậy kỹ không a."
Tạ Lan cười theo cô: "Cho con một cơ hội nữa, vườn thuốc còn thiếu phân bón."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ uể oải, "Uống rồi."
"Con được lắm, một vò cũng không chừa lại cho ta."
"......" Bình thường.
Hoa Vụ không nói lời nào, cúi đầu chịu mắng.
Vất vả lắm Tạ Lan mới giáo huấn cô xong, bị hắn đuổi ra khỏi phòng, cũng ra lệnh bắt buộc cô về sau không được tiến vào phòng của hắn.
Liên Hoài không biết từ chỗ nào chui ra, "Ta cho phép nàng vào phòng của ta."
Hoa Vụ: "......"
Ai muốn vào phòng của ngươi!
Ta không có phòng sao?!
Chuyện uống rượu, cuối cùng Hoa Vụ phải bỏ vốn to, mua rượu ngon nổi danh trên giang hồ mới có thể lừa Tạ Lan bỏ qua.
Mua rượu xong, tiểu kim khố của Hoa Vụ cũng báo nguy, chỉ có thể quay lại nghề cũ.
Vì thế người trên giang hồ phát hiện sát thủ kỳ lạ an tĩnh hồi lâu kia, lại bắt đầu hoạt động.
Còn tồi tệ hơn —— đeo một cái mặt nạ quỷ kỳ quái dọa người.
Mục tiêu chưa bị giết chết, cũng bị hù chết trước.
Hoa Vụ cảm thấy mang mặt nạ trừ bỏ có thể dọa người......!không phải, che giấu gương mặt thật ra, còn có một cái tác dụng.
Chính là người khác cũng không biết người dưới mặt nạ này, rốt cuộc có phải Thiên Phạt chân chính hay không.
Hoa Vụ tìm được cho chính mình một cái cách hay để lười biếng.
Cô ở phía sau đưa ra chủ ý, chỉ huy Liên Hoài đeo mặt nạ lên đi chấp hành là được.
......
......
Gần một tháng nay, tình huống Tạ Lan nôn ra máu càng ngày càng nhiều, hơn phân nửa thời gian hắn đều ở nhìn ra phương xa, Hoa Vụ cũng không biết hắn đang nhìn cái gì, hỏi hắn cũng không hỏi ra cái gì.
"Sư phụ, trời lạnh, đi vào thôi."
Tạ Lan có thể cảm giác được thời gian của mình càng ngày càng ít, khả năng cũng chỉ được hai tháng này.
Liên Hoài bê thuốc tiến vào, "Tiền bối, uống thuốc."
Tạ Lan đổi chủ đề để Hoa Vụ đi: "Hữu Linh, con đến sau núi bắt gà đi, tối nay ăn gà nướng."
Hoa Vụ nhìn Liên Hoài một cái, gật đầu, "Vâng."
Sau khi Hoa Vụ rời đi, Tạ Lan buông chén thuốc xuống: "Thuốc này đã không còn tác dụng với ta."
"Tiền bối......"
Tạ Lan quan sát Liên Hoài, ánh mắt vẫn là ghét bỏ như cũ "Cũng không biết tiểu đồ đệ kia của ta coi trọng ngươi cái gì......"
Liên Hoài: "......"
Thiếu niên hơi gục đầu xuống, thần sắc trên mặt hiện vẻ cô đơn.
Tạ Lan: "Ngươi thích con bé à?"
Liên Hoài ngữ khí kiên định: "Thích."
Tạ Lan thở dài: "Thời gian của ta có lẽ chỉ còn hai tháng, chờ ta đi rồi, ngươi phải ở cùng nó cho tốt."
Hắn hiện tại ngược lại không lo lắng tiểu đồ đệ sẽ bị bắt nạt nữa.
Nó không khi dễ người khác là tốt lắm rồi.
"Khụ khụ khụ......" Tạ Lan vẫy vẫy tay với Liên Hoài: "Đi ra ngoài đi."
Tạ Lan nói hắn còn thời gian hai tháng, nhưng mà mới chỉ một tháng, hắn đã sắp không được.
Tạ Lan ở cốt truyện cuối cùng cũng chết, Hoa Vụ không có cách nào thay đổi điểm này.
Chỉ cần Tạ Lan không đột tử, vậy công việc bảo vệ Tạ Lan kia, cô cũng không bị tính là không hoàn thành.
......
......
Tạ Lan yêu cầu sau khi hắn chết, để tro cốt của hắn bay theo.
Hoa Vụ và Liên Hoài bò lên trên chỗ cao nhất của Vân Vụ Sơn, ở trong ánh sáng của mặt trời, rắc tro cốt của Tạ Lan vào trong gió.
......
......
Thời điểm xuống núi, Liên Hoài nắm chặt tay của Hoa Vụ, "Đừng buồn, ta sẽ ở cùng nàng."
Hoa Vụ lắc đầu: "Ta không buồn."
Cũng chỉ là công việc, cô không cảm tính như vậy.
Người cô tiễn đi, nắm tay nhau cũng có thể vòng quanh địa cầu một vòng.
Liên Hoài: "Tiền bối bảo ta chăm sóc nàng thật tốt."
Hoa Vụ nghiêng đầu, cười cười: "Vậy ngươi chăm sóc ta cho tốt vào."
Liên Hoài nghiêm túc lại ngoan ngoãn gật đầu: "Ta sẽ."
Hoa Vụ trở về thu thập đồ của Tạ Lan, phát hiện lá thư kia bị Tạ Lan bỏ vào trong hộp, trên thư đè một đôi mặt dây chuyền bằng ngọc.
Trên mặt dây chuyền có một cái khắc chữ Lan, một cái khắc chữ Sương.
Đây đại khái là tín vật của Tạ Lan và vị sư phụ kia của hắn.
Trừ bỏ cái hộp này, chính là bộ y phục kia.
Ngày thứ hai Tạ Lan đến Tri Lai sơn trang, liền thay một thân xiêm y này xuống.
Hoa Vụ đóng hộp lại, chôn cùng y phục ở sau Vân Vụ Sơn.
......
......
Sau khi Tạ Lan rời đi, Hoa Vụ và Liên Hoài trở lại dáng vẻ sinh hoạt lúc trước của họ, khác biệt duy nhất chính là, Liên Hoài không ngủ phòng của hắn.
"Rất nóng......"
Thân thể Liên Hoài giống như cái bếp lò, thời tiết mát mẻ còn được, thời tiết nóng lên, cái này ai mà chịu nổi.
Sau khi Hoa Vụ oán giận, ngày thứ hai cô liền phát hiện Liên Hoài dán lên cả người lạnh lẽo.
"Ngươi đã làm gì?"
Liên Hoài không nhìn cô, âm thanh nặng nề: "Không làm gì."
"Liên Hoài."
Liên Hoài vùi đầu vào trong cổ cô, tránh giao tiếp ánh mắt với cô.
Hoa Vụ xoay người ngồi dậy, bàn tay ấn ngực hắn, nhíu mày nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi đã làm gì?"
Yết hầu Liên Hoài hơi lăn nhẹ, "Không phải nàng không thích trên người ta nóng sao."
"......!cho nên ngươi đã làm gì?"
"Được, ngươi không nói thì tự về phòng của mình đi."
Liên Hoài lập tức duỗi tay lôi kéo cô, "Sau núi......!có cái sơn động bên trong có hồ nước, nước trong hồ lạnh."
Hoa Vụ biết cái hồ nước kia.
Tạ Lan đã từng vì huấn luyện nữ chính, để nữ chính xuống dưới hồ nước.
Nước ở chỗ đó cũng không phải là lạnh bình thường......!mặc dù vào mùa hè, nhưng cũng là lạnh đến thấu xương.
"Có phải ngươi có bệnh không hả!" Hoa Vụ tức giận mà mắng một tiếng, nhưng cô lại nằm trở về, ôm lấy người: "Ngươi bị bệnh ta còn phải chăm sóc ngươi, có phải ngươi cố ý tìm rắc rối cho ta hay không?"
Liên Hoài: "Xin lỗi......"
Hoa Vụ đột nhiên không biết nên nói cái gì, xúc cảm lạnh băng, làm thân thể của cô cũng có chút lạnh.
Liên Hoài sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng của Hoa Vụ, cho rằng cô tức giận.
Hắn vừa định nói chuyện, môi đã bị người chặn lại.
Thân thể lạnh lẽo dần dần trở nên nóng bỏng, như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn trong lòng đất, thiêu đến cả người hắn dường như đều hòa tan ở bên trong, lâng lâng trầm trầm, không biết mình ở nơi nào.
Biển giận trong lòng hắn lại lần nữa cuồn cuộn lên, đựng đầy quyến luyến cùng tình yêu.
====
Hết một vị diện, theo lịch thì hôm nay sẽ up cả phiên ngoại nhưng vì có chuyện nên hôm nay chưa chắc được, có lẽ mai nha ~~
~~~~~
Mình đang cần tìm hoặc bạn có kinh nghiệm edit, cư tê dễ thương không chê bạn Niniii về edit bộ này cùng bọn mình, bạn nào tự tin có thể được thì ib cho wattpad của mình hoặc blog Thời Lam Yên nhé.
Cảm ơn.