Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by dmp.
====
Hoa Vụ trở lại công ty, chuyện đầu tiên làm chính là đi đổi phòng hạng sang cho mình.
Đồng nghiệp phụ trách chuyện này do dự, muốn khuyên cô đừng vội: "Theo trình tự! ! "
"Trình tự cái gì, đưa thẻ nhận dạng cho tôi.
" Hoa Vụ đập bàn: "Đã nói lúc tôi trở về thì chuẩn bị xong cho tôi rồi.
"
Đồng nghiệp hiển nhiên hơi sợ Hoa Vụ, giọng run run: "Ai! ! Ai nói thế?" Bọn họ chưa nói từng nói như này, không được nói bậy!
"Các người định quỵt à?"
"Không có!" Đồng nghiệp oan uổng: "Chỉ là phải đi làm thủ tục thôi, trước kia phòng này vốn dĩ đã được phân phối rồi, bây giờ muốn thay thế, còn vài thủ tục chưa làm xong.
"
Bọn họ còn phải đi trấn an nhân viên bị hớt tay trên này nữa!
Công việc của bọn họ cũng rắc rối lắm đó!!
"Tôi đây mặc kệ.
"
! !
! !
Hoa Vụ hàng năm đấu trí đấu dũng với công ty, cuối cùng cũng đã lấy được thẻ nhận dạng.
Thông cảm cho công ty?
Lúc công ty áp bức nhân viên, có thông cảm cho nhân viên không?
Nghĩ cho tư bản chính là tự ngược.
Cả công ty là một hệ thống đảo khép kín, Hoa Vụ ra khỏi tòa nhà làm việc liền gặp được hai nhân viên tiếp tân đang dẫn một người mới về hướng tòa nhà.
Hoa Vụ cảm thấy người mới kia hơi quen mắt.
Cô thò lại gần xem! !
"Hoa Vụ! Cô làm gì!" Nhân viên tiếp tân quát lớn một tiếng: "Không được tới gần người mới!"
Hoa Vụ đứng im ở cửa, nhìn chằm chằm người mới kia một hồi lâu.
Người mới rõ ràng bị dọa, nhân viên tiếp tân không cho phép cô ấy giao lưu với Hoa Vụ, vội vàng đưa cô ấy vào trong.
Một nhân viên tiếp tân khác đi tới: "Cô làm gì vậy?"
Hoa Vụ ngắm nghía thẻ nhận dạng trong tay: "Các người xử lí sự cố như vậy sao? Tuyển người ta vào làm nhân viên?"
Người lúc nãy là Giang Trà chân chính.
Nhân viên tiếp tân: "! ! "
Hoa Vụ: "Bây giờ tuyển người tùy tiện như vậy?"
Nhân viên tiếp tân muốn nói cô được tuyển cũng rất tùy tiện.
Nhưng hắn không thể nói, nhân viên tiếp tân cố giữ nụ cười, "Gần đây thuyên chuyển rất nhiều nhân viên.
"
"Thuyên chuyển rất nhiều?"
Nhân viên tiếp tân không muốn nói thêm, khom lưng mời: "Ngài mau trở về nghỉ ngơi đi.
"
Hoa Vụ: "! ! "
Hoa Vụ chậc một tiếng, "Tư bản đáng giận!"
Sai lầm tạo thành tổn thất cho người ta, kết quả là bắt người ta vào làm công, tạo ra giá trị cho công ty.
Nhân viên tiếp tân: "! ! "
! !
! !
Hoa Vụ đi ngang qua khu vườn phong cảnh xinh đẹp, trên đường gặp được vài đồng nghiệp đang giải lao, phần lớn người đi vòng qua cô, cũng có người sẽ đến nói chuyện với cô.
"Hoa Vụ, nghe nói cô kiếm được một căn phòng hạng sang? Kiếm như thế nào vậy?"
"Công ty bồi thường cho tôi.
"
"Cách gì thế?"
Hoa Vụ ngoắc ngoắc ngón tay với đối phương, lúc đối phương đến gần, cười thần bí: "Khả ngộ bất khả cầu, các ngươi gặp được sẽ biết.
"
có thể vô tình gặp được nhưng không thể tìm được.
"! ! "
Chỉ có một tòa ký túc xá, tổng cộng một trăm tầng —— thang máy hiển thị như vậy.
Nhưng thực ra đi ra ngoài mỗi một tầng, đều là cảnh quan khác nhau, giống một khu vực độc lập.
Vì vậy không ai có thể nói được, rốt cuộc có bao nhiêu căn phòng.
Nhưng con số càng cao, phòng bố trí lại càng tốt.
Hoa Vụ quẹt thẻ nhận dạng, trên đó hiển thị tầng .
Hoa Vụ: "! ! "
Quá thể!
Trên phòng hạng sang vẫn còn nữa!!
Ánh vàng rực rỡ của cửa thang máy khép lại, con số bắt đầu nhảy lên.
Hoa Vụ bước ra khỏi thang máy, trước mặt là một cái hành lang, giống như nơi trước kia cô từng ở, phải từ hành lang đi ra ngoài.
Hoa Vụ đi ra khỏi hành lang, lọt vào trong tầm mắt chính là lâm viên.
Con đường lát đá cuội trắng, uốn lượn trong lâm viên.
Hoa Vụ dựa theo số nhà trên thẻ nhận dạng, tìm được căn nhà ba tầng độc lập.
Lầu một là khu vực chung, có phòng khách, nhà ăn, phòng giải trí.
Lầu hai chỉ có hai phòng.
Phòng Hoa Vụ ở lầu , cũng là hai phòng, hai cửa phòng đối diện nhau.
Có người ra vào phòng cô, là công ty dọn đồ trong phòng cô tới đây.
"Mời ngài kiểm kê một chút.
" Có người cầm danh sách đến, yêu cầu Hoa Vụ kiểm kê ký tên.
Đồ của Hoa Vụ không có gì đáng giá, cô cũng không thèm xem, trực tiếp ký tên.
"Vậy chúc ngài sinh hoạt vui vẻ.
"
Chờ nhóm người này rời đi, Hoa Vụ vào phòng, đóng cửa lại, cẩn thận đánh giá toàn bộ căn phòng.
Phòng này gần m, toàn bộ đều là không gian mở, có cửa sổ sát đất lớn, trông ra chính là lâm viên tràn đầy sắc xanh.
Toàn bộ không gian bố trí tương đối thoải mái.
Hoa nằm hình chữ đại (大) trên giường, hạnh phúc muốn khóc.
Không hổ là phòng hạng sang, đến giường cũng thoải mái như vậy.
Không uổng công cô nỗ lực như vậy.
! !
! !
Hoa Vụ táy máy hết mọi chức năng trong phòng, tắm rửa xong, sau đó định đi xuống lầu nhìn xem.
Lầu hai với lầu bố trí giống nhau, nơi này chỉ có bốn người ở.
Hoa Vụ gặp được một cô gái ở lầu một, cô ấy ngồi trong phòng ăn uống cà phê, giơ tay nhấc chân đều ôn nhu, có lâm viên bên ngoài làm phông nền, tràn ngập tình thơ ý họa.
Đừng nhìn dáng vẻ trẻ trung của cô ấy, thực tế không biết đã ở công ty đã bao lâu.
Có thể sống ở đây! ! Phỏng chừng là ôn nhu trộn độc.
Cô gái thấy Hoa Vụ, ôn nhu cười, "Cô chính là mới tới?"
"Ừm.
" Hoa Vụ lễ phép gật đầu, đi qua: "Cô là?"
"Bối Ánh.
"
"Hoa Vụ.
"
"Tôi biết cô.
" Bối Ánh mỉm cười, trên mặt có má lúm đồng tiền nhẹ.
Hoa Vụ nhướng mày, "Tôi nổi danh như vậy sao?"
Bối Ánh gật đầu: "Rất nổi danh.
"
Hoa Vụ đi tới bên cạnh rót cho mình một ly cà phê, nhìn ra lâm viên qua ly, sau khi nhấp một ngụm cà phê, trầm ngâm nói: "Xem ra nỗ lực của tôi không uổng phí.
"
Những lời này không hiểu sao lại chọc cười Bối Ánh.
Trong công ty đều nói vị này đầu óc hơi không bình thường! !
Bối Ánh nhịn cười, "Không ngờ hàng xóm của tôi lần này lại là cô.
"
"Tất cả đều là do tôi nỗ lực đó.
"
Bối Ánh: "! ! "
Hoa Vụ phát điên xong, tò mò hỏi thăm: "Nơi này có những ai ở vậy?"
Bối Ánh lắc đầu, nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, rất êm tai: "Tôi chưa thấy qua hai người kia, tôi cũng mới vào ở không lâu.
"
Phòng thế này rất ít, sẽ không có phòng trống.
Cho nên hai phòng khác chắc chắn là có người ở.
Thời gian mọi người làm việc không giống nhau, có ban ngày ban mặt, có hơn nửa đêm! ! Không gặp nhau cũng bình thường.
Bối Ánh ở lầu hai, ngay dưới lầu cô.
Giờ nghỉ của Bối Ánh sắp hết, hàn huyên với Hoa Vụ một lát liền chuẩn bị đi đến tòa nhà làm việc.
Hoa Vụ trở lại phòng, kéo ra giao diện từ hư không, nhập tên Bối Ánh để tìm kiếm.
【 Không có quyền truy cập 】
Hoa Vụ: "! ! "
"Diệt Mông?"
【Nhân viên được bảo vệ, không được phép truy cập khi chưa được phép】
"Còn có công năng này?"
【Dành riêng cho nhân viên cấp cao.
】
"! ! "
Hoa Vụ đảo mắt một vòng: "Mi có thể cho ta xem một chút không?"
【 Tiểu khả ái, cô nghĩ kỹ đi, cô đă ký cam đoan, nếu tôi bị bắt, cô cũng sẽ bị trừng phạt.
】
Hoa Vụ trừng mắt hư không: "Mi không thể không bị bắt à?"
【! ! 】
"Phế vật.
"
【 Ngài còn việc gì nữa không? 】
"Cút.
"
【Được rồi, ngài có việc gì thì lại gọi ta.
】
Hoa Vụ cạn lời: "Gọi mi làm gì!"
【Có thể nói cho ngài ta vô dụng nha.
】
"Có phải mi bị nhiễm virus rồi không?"
【 Tạm biệt, tiểu khả ái.
】
Đến tận lúc hết giờ nghỉ, Hoa Vụ cũng không nhìn thấy mặt hai hàng xóm kia là ai.
.