Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

chương 437: phiên ngoại tạ phong trúc (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Phong Trúc quan sát biểu tình của Hoa Vụ, thấy cô cũng không giống những người khác lộ ra vẻ mặt sợ hãi hoặc chán ghét, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nhịn không được mang theo nụ cười suиɠ sướиɠ.

Người khác ghét, căm hận hắn cũng không sao cả.

Nhưng hắn không muốn cô ghét mình.

"Học cách bảo vệ bản thân là chuyện tốt." Hoa Vụ vẻ mặt vui mừng.

Người bán hàng rong: "???"

Hắn có tự bảo vệ mình không?

Hắn đang ức hϊếp lương dân!

Tạ Phong Trúc trừng mắt nhìn người bán hàng rong một cái, quay đầu liền lộ ra nụ cười sáng lạn: "Ngươi còn muốn mua cái gì nữa? Ta sẽ mua cho ngươi."

Ánh mắt Hoa Vụ dừng lại trên mặt hắn một lát, nói: "Cũng không cần..."

"Ngươi ở nhà ta, ta đương nhiên phải chiếu cố ngươi thật tốt." Tạ Phong Trúc cứng rắn tỏ vẻ muốn mua.

Hoa Vụ không chống lại hắn, bị hắn lôi kéo đi dạo đến khi trời tối.

Tạ Phong Trúc tinh lực đặc biệt tốt, nếu không phải Hoa Vụ nói muốn trở về, hắn còn có thể tiếp tục đi dạo.

...

Tạ Phong Trúc đưa Hoa Vụ về phòng, quay đầu liền đi tìm Tạ mẫu.

"Tiểu Phong, sao lại chạy một đầu mồ hôi?" Tạ mẫu thấy hắn ầm ĩ, bất đắc dĩ lắc đầu, lại vội vàng chỉ huy hạ nhân: "Mau rót nước cho thiếu gia."

"Nương, con muốn cưới Nguyệt Hi."

"Ừm, được...?" Tạ mẫu quay đầu nhìn tiểu nhi tử nhà mình, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không: "Con nói cái gì?"

"Con nói, con muốn cưới Nguyệt Hi." Tạ Phong Trúc biểu tình nghiêm túc nghiêm túc.

"..."

Tạ mẫu tiến lên sờ trán Tạ Phong Trúc, tự phạm phải nói thầm: "Không có sốt..."

Trước kia để cho hắn cùng cô nương nào ở chung một mình một lát, hắn đều có thể tìm đủ loại cớ chuồn mất.

Hiện tại cư nhiên nói với bà, muốn cưới Nguyệt Hi.

Nhìn thế nào cũng là Tạ Phong Trúc tâm huyết dâng trào...

Tạ mẫu rất rõ ràng đức tính của đứa con trai nhỏ này, cũng không dám tùy tiện đáp ứng: "Không được."

Cho dù bà có đáp ứng, cô nương người ta cũng không nhất định đáp ứng cơ mà.

Cô nương nhà người ta cũng không phải là một cái gì đó mua được, hắn muốn, họ có thể mua lại cho hắn.

Tạ Phong Trúc: "Vì sao không được?"

"...Đại ca ngươi còn chưa thành hôn đâu?" Tạ mẫu đẩy sang Tạ Tri Văn.

"Vậy để đại ca cùng Liễu tiểu thư kết hôn."

"..."

Tạ mẫu lôi kéo Tạ Phong Trúc ngồi xuống: "Sao con đột nhiên muốn cưới Tiểu Hi chứ?"

"...Không phải đột ngột."

"Hả?"

Tạ Phong Trúc không biết lấy đâu ra tự tin: "Khi con thấy nàng lần đầu tiên, liền cảm thấy nàng nhất định sẽ là thê tử của con."

"???" Còn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Tạ mẫu ước chừng là nhớ tới trên bàn ăn, Tạ Phong Trúc nhất định phải ngồi cạnh tiểu cô nương nhà người ta.

Trong khoảng thời gian này cũng nghe nói, hắn cách năm ba ngày liền đi tìm Nguyệt Hi.

"Tiểu Phong, chuyện này, mẫu thân không thể một mình làm chủ." Tạ mẫu cùng Tạ Phong Trúc giảng đạo lý: "Con trở về trước, không cần nói bậy, chờ mẫu thân dò xét ý tứ của Tiểu Hi rồi nói sau, con cảm thấy thế nào?"

Tạ Phong Trúc đại khái là muốn ngày mai có thể thành hôn.

Nhưng đối mặt với Tạ mẫu hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo, hắn không tình nguyện gật đầu: "Vâng."

Tạ mẫu thật vất vả mới khuyên Tạ Phong Trúc trở về, bà lo lắng chờ Tạ phụ trở về thương lượng.

Hai người nói xong, lại gọi Tạ Tri Văn tới hỏi.

Tạ Tri Văn nghe xong, chỉ ôn hòa cười cười: "Con cũng nhìn ra, Tiểu Phong từ lần đầu tiên gặp biểu muội đã biểu hiện rất kỳ quái... Hắn nói yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng không phải là không có khả năng."

"Vậy việc này..."

"Tiểu Phong cưới loại nữ hài tử gì, hai người nếu như không có quá nhiều yêu cầu, biểu muội kia cũng là lựa chọn không tồi. Con đã quan sát vị biểu muội này, nhìn qua cũng là một đứa trẻ cực kỳ có giáo dục."

Tạ mẫu vỗ đùi: "Ai nha, ta chỉ sợ người ta không đồng ý."

"Con cũng không phải không biết đệ đệ con có thanh danh gì, bên ngoài tùy tiện hỏi thăm là biết..."

Tạ Tri Văn: "...Đó thực sự là một vấn đề."

"Hơn nữa, ta càng lo lắng đệ đệ con là tâm huyết dâng trào, qua một thời gian ngắn đột nhiên không làm nữa, vậy con nói xem. Làm sao có thể giải thích cho người ta?"

Tạ Tri Văn: "..."

"Ta để hai người bình thường đừng nuông chiều hắn ấy như vậy, các nguơi tự mình nhìn xem, hiện tại thì tốt rồi." Tạ phụ ở bên cạnh hừ lạnh.

"Tạ Đại Phúc ông có ý gì vậy! Đó không phải là con trai ông sao? Ông không chiều nó sao? Nó ở bên ngoài phạm tội, còn không phải là ông giải quyết cho nó! Ông bây giờ đến trách ta cùng Tri Văn..."

Tạ mẫu tại chỗ cùng Tạ phụ cãi nhau.

"Phụ thân, mẫu thân..." Tạ Tri Văn vội vàng tách bọn họ ra.

Tạ mẫu ngồi sang một bên lau nước mắt: "Nếu không phải Tiểu Phong sinh ra thân thể sẽ không tốt, ta sẽ không sủng hắn như vậy... Cũng không biết hắn có thể vượt qua kiếp hai chín hay không."

Lời này vừa nói ra, căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

...

"Trong phủ sao lại náo nhiệt như vậy?"

Hoa Vụ cùng Tạ Phong Trúc ngồi ở trong lương đình, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hạ nhân vội vã đi ngang qua, mang theo rất nhiều thứ, tựa hồ rất bận rộn.

Tạ Phong Trúc nâng cằm, nhìn không chớp mắt nhìn cô, phảng phất cả thế giới chỉ còn lại cô: "Đại ca sắp thành hôn rồi."

"Hả?" Hoa Vụ kỳ quái: "Gấp như vậy?"

Tạ Phong Trúc: "Chỗ nào gấp gáp, bọn họ đều đã đính hôn đã lâu, hai người tuổi cũng không nhỏ, nên thành hôn."

"Lúc trước không phải ngày còn chưa định ra sao."

Tạ Phong Trúc đột nhiên quay đầu, thoáng cái liền mất hứng: "Ngươi ngược lại biết rõ ràng."

Hoa Vụ: "..."

Tạ Phong Trúc lại xoay đầu trở về, có chút tức giận nói: "Dù sao bọn họ cũng sắp thành hôn."

Hoa Vụ: "..."

Thành tựu thành bái.

Ta cũng sẽ không phản đối.

Tin tức Tạ Tri Văn sắp kết hôn, rất nhanh liền truyền ra ở Đông thành, làm không biết bao nhiêu cô nương thương tâm.

Nói đến cũng kỳ quái.

Người đông thành chán ghét Tạ Phong Trúc.

Nhưng đối với Tạ Tri Văn, mọi người lại đặc biệt thích, sẽ không bởi vì Tạ Phong Trúc mà giận chó đánh mèo với hắn.

Cho nên hôn lễ của Tạ Tri Văn rất náo nhiệt, Đông thành có không ít người tới.

Đêm trước hôn lễ, Tạ Phong Trúc phát hiện Hoa Vụ luôn cả ngày không thấy bóng người, rõ ràng hắn đã nhìn thấy cô vào phòng, lại không biết khi nào cô đã đi ra ngoài.

Tạ Phong Trúc vào một đêm nào đó gió đen cao, cuối cùng cũng chặn được Hoa Vụ.

Hắn theo cô vào cửa: "Rốt cuộc ngươi đang bận cái gì vậy?"

"..." Hoa Vụ xoay người nhìn hắn: "Nhị biểu ca, đã trễ như vậy, ngươi đi theo ta tiến vào, có phải không thích hợp quy củ hay không?"

"Lại không ai nhìn thấy."

"..."

Hoa Vụ tựa hồ cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cũng không phải thật sự muốn đuổi hắn ra ngoài: "Ta vội vàng để cho đại ca có thể thuận lợi kết hôn."

"Đại ca và Liễu tiểu thư trong khoảng thời gian này tình cảm rất tốt, vì sao không thể thuận lợi kết hôn. Có gì trong tay áo ngươi vậy?" Tạ Phong Trúc nhìn thấy trong tay áo Hoa Vụ cất giấu đồ đạc.

Hoa Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên cười rộ lên: "Nhị biểu ca, ngươi giúp ta một việc được không?"

Tạ Phong Trúc bị nụ cười kia làm cho tính tình gì cũng không còn: "Giúp... Giúp cái gì?"

Hoa Vụ lấy con búp bê trong tay áo ra: "Đem cái này đặt vào trong phòng cưới của ca ca ngươi..."

Tạ Phong Trúc liếc mắt một cái liền nhận ra búp bê kia là dựa theo dáng vẻ của ca ca hắn làm, mặc hỉ phục đỏ thẫm.

Hơn nữa trên lưng còn viết sinh thần bát tự.

Loại búp bê kiểu dáng này, trong nhận thức của Tạ Phong Trúc, hẳn là thuộc loại búp bê vu cổ, là dùng để hại người.

Tạ Phong Trúc lý trí thoáng cái liền trở về: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta không thể giúp ngươi hại đại ca ta..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio