Ba ngày sau.
Tin tức Hoa Vụ giải nghệ còn trên mạng ồn ào huyên náo, ai cũng không ngờ tới, cô thế mà nói giải nghệ liền giải nghệ...
Nhưng mà người hâm mộ lý trí sau khi xem lại phát hiện, kỳ thật đã sớm có điềm báo.
Cô đã ngừng hầu hết các hoạt động của mình từ nửa năm trước và không nhận lời phát ngôn từ một năm trước.
Lần cuối cùng vào đoàn làm phim quay phim, vẫn là năm ngoái.
Bộ phim phát sóng năm nay, tất cả đều là hàng tồn kho trước đó.
Sau khi người hâm mộ đem hành trình xem xét lại, đối với những thứ trên mạng là giải nghệ, bắt đầu nhất nhất phản kích.
Cũng có không ít người hâm mộ bày tỏ rằng ngay cả khi cô không diễn xuất, họ vẫn sẽ ủng hộ cô.
Dù sao công ty Vô Hạn sản xuất phim khá chất lượng.
Sau này Hoa Vụ vẫn tổ chức một buổi họp báo chính thức, nhưng không mời bao nhiêu phóng viên, cơ bản đều là fan.
Xem như vì nguyên chủ cùng những người hâm mộ này, vẽ một dấu chấm hết viên mãn.
...
"Tổng giám đốc Tang, có một nữ sĩ nói muốn gặp ngài, nhưng không có hẹn trước..."
Hoa Vụ nhận được điện thoại của quầy lễ tân ở văn phòng.
"Ai vậy?"
"Bà ấy nói cô ấy là mẹ của Tống Tiên sinh."
"..."
Mẹ Tống Tẫn tìm cô làm gì?
Hoa Vụ bảo lễ tân dẫn người vào, cúp điện thoại rồi gửi cho Tống Tẫn một tin nhắn.
Tống Tẫn trả lời rất nhanh.
[Tống Tẫn: Mặc kệ mẹ anh nói cái gì, em cũng đừng nghe, chờ anh đến.]
Hoa Vụ còn chưa hồi phục, lễ tân đã mang người tới.
Bà Tống ăn mặc rất long trọng, toàn thân hàng hiệu cao thấp, còn mang theo một cái túi mấy trăm ngàn trong tay, vòng tay ngọc trên cổ tay, vòng cổ châu báu trên cổ...
Nếu bị cướp, đó là một mất mát lớn đấy.
Bà Tống bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ là ,.
Bà ta vừa vào cửa liền bắt đầu quan sát, lộ ra vẻ ghét bỏ: "Đây là văn phòng của ngươi sao, sao lại bé như vậy?"
"..."
Xem ra là tới tìm ngược.
"Dì hôm nay không mời mà đến, là có chuyện gì sao?" Giọng điệu của Hoa Vụ rất lễ phép, nhưng lời nói lại không lễ phép lắm.
Bà Tống xách túi xách, trực tiếp ngồi xuống sô pha nhỏ tiếp khách, cao ngạo ngẩng đầu lên.
"Được, vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề nói, ngươi và Tiểu Tẫn nhà chúng ta không thích hợp."
Hoa Vụ: "Ừm, sau đó thì sao?"
Bà Tống nhíu mày, tựa hồ ghét bỏ cô ngay cả chút lời này cũng nghe không hiểu.
"Ngươi xinh đẹp, nhưng Tiểu Tẫn nhà chúng ta cùng ngươi không phải cùng một cấp bậc, ta nói như vậy, ngươi hiểu được không?"
Bà Tống cũng không ghét bỏ thân phận diễn viên của cô.
Chính là cho rằng bối cảnh gia đình của cô không tốt, có một người cha đang ngồi tù, là chuyện mọi người đều biết, nói ra, còn không bị người ta cười nhạo?
Cho nên, Tống Tẫn tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với cô.
"Hôm nay bà tới tìm ta, Tống Tẫn có biết không?"
"..." Đương nhiên không biết, Tống Tẫn không cho phép bà ta nhúng tay vào chuyện của hắn và Tang Vũ, lúc trước còn náo loạn với bà ta rất không vui.
Nhưng bà ta không thể nhìn con trai mình sa ngã.
"Chỉ cần ngươi rời khỏi Tống Tẫn, bao nhiêu tiền, ngươi cứ ra giá."
Bà Tống cảm thấy hiện tại cô chỉ có một công ty nhỏ, nhưng dù sao cũng cứ như vậy, một số tiền lớn có lẽ có thể đuổi cô đi.
Lúc bà Tống và ông Tống ly hôn, phân ra không ít tài sản, hàng năm chính là đầu tư lung tung, cũng đủ để bà ta tùy tiện tiêu xài.
Cho nên bà Tống có thể xuất ra một khoản tiền không nhỏ.
Đương nhiên bà ta cũng cảm thấy, chỉ cần Hoa Vụ cầm tiền, vậy cô căn bản là bên cạnh Tống Tẫn vì tiền.
Hoa Vụ không nghĩ tới, mình không có trải nghiệm tình tiết ở chỗ Dương Thái Diệp, lại trải nghiệm ở chỗ Bà Tống.
Hoa Vụ nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Bà có thể lấy ra bao nhiêu?"
Bà Tống trừng mắt, đáy lòng vui vẻ, bà ta biết ngay...
Nữ nhân này chính là người tham lam thấy tiền mờ mắt!!!
Bà Tống cười lạnh một tiếng, vươn tay mang theo vòng tay bảo thạch: "Năm trăm vạn."
"Năm triệu..."
"Thế nào? Chê ít?"
"Là hơi ít." Hoa Vụ nói: "Chỉ cần ta nguyện ý, số tiền này ta quay phim cùng kinh doanh hoàn toàn có thể tự mình kiếm được."
Bà Tống: "..."
Hoa Vụ mỉm cười: "Giá bà đưa ra, không đả động được ta. Nếu là triệu, thì ta còn có thể xem xét."
Bà Tống: "..."
Năm trăm vạn bà ta có thể dễ dàng lấy ra, nhưng năm mươi triệu thì phải bán bất động sản.
"Ngươi... Đừng có công phu sư tử ngoạm!!!
"Dì, con chỉ cùng dì thảo luận về giá trị của con." Hoa Vụ ngữ khí ôn hòa, trên mặt còn mang theo nụ cười kiêu sa.
Bà Tống trừng mắt nhìn người đối diện, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời.
Trước khi bà ta đến, bà ta đã xem qua không ít ảnh của Tang Vũ, bà ta biết cô gái này rất xinh đẹp.
Nhưng lúc này cùng cô mặt đối mặt, bà Tống mới phát giác, cô không chỉ xinh đẹp, còn có sự ưu nhã tự tin mà người thường khó có thể sánh kịp.
...
Tống Tẫn chưa từng tới công ty của Hoa Vụ, nhưng mà không ít người trong công ty đều thấy qua hắn đưa đón Hoa Vụ.
Hắn lên lầu cũng không có ai ngăn cản hắn, còn có người tri kỷ chỉ đường cho hắn.
Tống Tẫn đẩy cửa văn phòng Hoa Vụ ra, phát hiện trong phòng làm việc chỉ có một mình Hoa Vụ.
Văn phòng sạch sẽ, Hoa Vụ ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, nhìn qua cũng không có tổn thương gì.
"Mẹ anh đâu?"
"Đi rồi."
"Đi rồi?" Mẹ hắn từ khi nào đuổi đi dễ như vậy? "Em đã nói gì với bà ấy? Tại sao bà ấy lại đi nhanh vậy?"
"Em bảo mẹ anh đi quyên góp tiền đi."
"???"
Quyên góp tiền?
Tại sao quyên góp tiền?
Hoa Vụ sâu kín thở dài: "Mẹ anh nói để cho em rời khỏi anh, em ra giá năm mươi triệu, bà ấy rất do dự. Có vẻ như bà ấy vẫn không đủ yêu anh."
" ..."
Lời này có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Tống Tẫn vòng qua bàn, ấn ghế dựa, xoay cô lại, đối mặt với mình: "Em chỉ có năm mươi triệu đã đem anh bán hả?"
"Dựa theo giá trị của anh, năm mươi triệu là hơi thấp, nếu ba anh đến, vậy em..."
"Tang Vũ." Ngữ khí Tống Tẫn trầm xuống vài phần.
Hoa Vụ ngước mắt nhìn hắn, nam nhân cúi đầu, đáy mắt đều là u ám áp chế.
Ánh mắt Hoa Vụ đụng vào một mảnh u ám kia, có loại cảm giác hít thở không thông khó hiểu.
Cô đưa tay ôm lấy cổ Tống Tẫn, kéo hắn về phía mình, hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn.
Tống Tẫn một tay chống lên ghế, vuốt ve hai má cô, muốn làm sâu sắc nụ hôn này.
Nhưng mà Hoa Vụ lại buông hắn ra, ngăn lại động tác của hắn: "Tống Tẫn, anh có thể tùy thời kêu dừng mối quan hệ này, nhưng em sẽ không, chỉ cần anh nguyện ý, chúng ta luôn có thể duy trì quan hệ như vậy."
Trái tim Tống Tẫn hơi gia tốc, có thể duy trì quan hệ như vậy. Đó không phải là hai người có thể ở bên nhau mãi mãi sao?
Cổ họng Tống Tẫn nghẹn một chút: "Sau này em gặp người mình thích thì làm sao bây giờ?"
Hoa Vụ lắc đầu: "Sẽkhông."
"Anh muốn viết một bản thỏa thuận."
"..."
Ngón tay Tống Tẫn vuốt ve gò má cô, trán đặt lên trán cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi.
"Mặc dù sau này em có người em thích, cũng không thể rời khỏi anh, cho dù là em chết, cũng phải chết ở bên cạnh anh."
"...Được rồi."
Tống Tẫn ở trong văn phòng của Hoa Vụ viết một bản thỏa thuận.
Hoa Vụ nhìn lướt qua nội dung, nghĩ thầm đồ chơi này cũng không có hiệu quả pháp lý...
Cô liếc mắt nhìn Tống Tẫn một cái, quên đi... Làm một việc tốt mỗi ngày.
Hoa Vụ cầm bút ký tên mình.
Một bản chia làm hai phần, mỗi người bảo quản một phần.