Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Vu Ngôn Ngôn không thừa nhận đã từng gặp bọn họ, tất nhiên sẽ không có khả năng xuất hiện chuyện cô ta cố ý hại bọn họ.
Tóc vàng bên này tuy rằng nhiều người, nhưng cũng không phải là loại lương thiện gì.
Hai bên đều nói trống không, không ai có chứng cứ.
Trong lúc nhất thời Tiêu Tích cũng không cách nào phán đoán.
“Thời tiểu thư… Cô ấy đã nhìn thấy!” Tóc vàng đột nhiên nói: “Cô ấy chắc là đã nhìn thấy!”
Tóc vàng nhớ rõ nữ sinh kia đã từng nói, lúc ấy cô ấy ở trong phòng điều khiển nhìn camera thấy bọn họ bị zombie đuổi theo… như vậy hẳn là đã trông thấy bọn họ bị Vu Ngôn Ngôn cố ý dẫn đến chỗ đó.
Vu Ngôn Ngôn giật mình, kinh ngạc nhìn về phía đám người tóc vàng kia.
Nhưng lại sợ bị người ta nhìn thấy bản thân khác thường, nhanh chóng cúi đầu, tim đập như sấm.
Có người nhìn thấy…
Hắn vừa nói là… Thời…
Cái họ này không phổ biến, trong đội ngũ hình như chỉ có mỗi Thời Ôn.
Nửa bên mặt kia của Vu Ngôn Ngôn đều trắng bệch, sao cô ta lại có thể nhìn thấy?
Tóc vàng bắt đầu đi tìm Hoa Vụ, mọi người vô thức nhường đường.
Nổi bật lên Hoa Vụ đang hăng hái nhìn.
Biểu tình xem kịch trên mặt cô còn chưa thu lại, mọi ánh mắt đột nhiên tập trung lên người cô, thiếu nữ trấn định buông bàn tay có vẻ như đang ‘vỗ tay’ xuống, như không có việc gì đưa ra sau lưng.
“Thời tiểu thư, có phải cô cũng nhìn thấy không?” Tóc vàng hơi kích động: “Có đúng là cô ta cố ý hại chúng tôi không!”
Hoa Vụ còn chưa lên tiếng thì Đinh Đồng hét lên trước: “Ai biết các người có phải là một nhóm hay không!”
Hoa Vụ không để ý tới Đinh Đồng, “Tôi có nhìn thấy.”
Đinh Đồng: “Thời Ôn cô ta chính là muốn trả thù Ngôn Ngôn, cô ta thông đồng với bọn họ….”
Câu tiếp theo của Hoa Vụ khiến Vu Ngôn Ngôn kinh ngạc đến mức mất hồn: “Tôi còn có video giám sát.”
“……”
“……”
Không chỉ có Đinh Đồng sững sờ ở đó mà ngay cả Vu Ngôn Ngôn cũng cứng đờ tại chỗ.
Giám sát… video?
Sau mấy tháng mạt thế bắt đầu, mọi người đã quen với những ngày không có thiết bị điện tử.
Ở trong căn cứ, khắp nơi đều là zombie, ai cũng vội vàng chạy trốn, làm gì có thời gian quan tâm xem có camera hay không.
Bỗng dưng nghe thấy Hoa Vụ nhắc tới video giám sát, tất cả mọi người đều có chút hoảng hốt, giống như đây là chuyện của thế kỷ trước.
Cả người Vu Ngôn Ngôn toát mồ hôi lạnh, sự sợ hãi bám vào tủy sống bò lên trên, máu cả người tựa hồ đều đang chảy ngược…
Hoa Vụ không những có video giám sát mà còn có một máy tính xách tay với % pin.
Cô cắm USB vào máy tính xách tay của mình, tìm video đã được copy xuống rồi nhấn vào phát lại.
Trong video rõ ràng cho thấy Vu Ngôn Ngôn dẫn đám người kia qua như thế nào, lại là từ bên ngoài khóa cửa…
Ngay cả khi cô rời đi, nụ cười trào phúng đó cũng được ghi lại rõ ràng.
Đinh Đồng trợn mắt, dường như muốn nhìn ra một cái lỗ trên màn hình.
Làm sao có thể…
Ngôn Ngôn làm sao có thể làm loại chuyện này?
Hoa Vụ đưa máy tính cho Tiêu Tích, nói với Vu Ngôn sắc mặt trắng bệch: “Không cần cảm ơn.”
Cánh môi Vu Ngôn Ngôn khẽ run rẩy, hai má sưng đỏ đau rát, vẻ oán hận sôi trào mãnh liệt trong đôi mắt.
Hoa Vụ mỉm cười với cô ta một cách lịch sự và rời khỏi đám đông.
Công việc của cô đã được hoàn thành.
Sân khấu tiếp theo liền giao cho bọn họ.
“Cô cùng cô ta có thù gì, sao lại phải hao tâm tổn trí giày vò cô ta như vậy.” Giang Dịch cũng không rõ giữa Hoa Vụ và Vu Ngôn Ngôn có ân oán gì.
Hoa Vụ yếu ớt thở dài: “Ai mà không phải là công nhân số khổ cơ chứ.”
Giang Dịch nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm rơi vào trên người cô, hoàn toàn không hiểu lời này của cô có ý gì.
……
……
Tiêu Tích bị hành vi của Vu Ngôn Ngôn làm cho khiếp sợ, càng không rõ vì sao cô ta lại làm như vậy.
Vu Ngôn Ngôn ở trước mặt hắn, vẫn là một cô gái hiểu chuyện, tốt bụng, biết chừng mực.
Cho dù cô không cứu mình, ấn tượng của Tiêu Tích đối với cô cũng không tệ.
Tiêu Tích thất thần một lát, Vu Ngôn Ngôn lại bị người xô đẩy đánh vài cái.
Chờ Tiêu Tích lấy lại tinh thần thì lập tức kéo bọn họ ra.
Nhưng Vu Ngôn Ngôn chật vật nằm trên mặt đất, Tiêu Tích cũng không có đỡ cô ta lên, ánh mắt có chút phức tạp.
Mà dưới tình huống có giám sát, Vu Ngôn Ngôn cũng không có cách nào biện giải cho mình.
Trong màn hình quay rất rõ ràng…..
Cô ta không thể chết!
Không thể rơi vào kết cục ban đầu!
Tóc vàng bắt đầu ồn ào nói với mọi người: “Phải đuổi cô ta đi!”
“Đúng vậy, Tiêu đội trưởng, cô ta hại chúng tôi như vậy, ai biết sau này có gây hại cho cả đội ngũ hay không.”
“Cô ta là người độc ác như vậy, không thể ở trong đội ngũ của chúng ta.”
Tiêu Tích bị những người này ầm ĩ đến đau đầu.
Chuyện Vu Ngôn Ngôn làm lần này quả thật quá đáng, còn có video làm chứng…..
Hoa Vụ nghe bên kia náo loạn rất lâu, cuối cùng Tiêu Tích cũng không đuổi Ngôn Ngôn đi, chỉ cam đoan với những người khác, hắn sẽ trông chừng cô, đợi đến sau khi căn cứ, lại giao cho căn cứ xử lý.
Những người còn lại tuy rằng có chút bất mãn, nhưng dù sao vẫn phải dựa vào Tiêu Tích đi căn cứ.
Cuối cùng mọi người cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận.
Nhưng mà bọn họ yêu cầu trói Vu Ngôn Ngôn lại.
Tiêu Tích không muốn kích động đội ngũ cãi nhau nữa, đồng ý với yêu cầu của những người còn lại này.
“Thiếu quyết đoán là một thói quen xấu.” Hoa Vụ lắc đầu, lại quay đầu dặn dò Giang Dịch không biết đang suy nghĩ cái gì, “Sau này anh không được như vậy.”
Giang Dịch: “??? “
Liên quan gì đến tôi?
……
……
Sau khi Vu Ngôn Ngôn bị trói lại, cô ta cũng không tranh luận gì cho mình, vẫn luôn ở trong góc, đầu vùi trong khuỷu tay, ai cũng không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt cô ta.
Tóc vàng cùng mấy người sống sót ngồi xổm ở bên kia thì thầm, thỉnh thoảng nhìn đưa mắt nhìn Vu Ngôn Ngôn.
Bọn họ thiếu chút nữa đã chết, há có thể dễ dàng buông tha Vu Ngôn Ngôn như vậy.
Vu Ngôn Ngôn đại khái là nhận thấy tầm mắt của đám người tóc vàng kia, từ trong khuỷu tay thoáng liếc mắt nhìn bên kia một chút.
Rõ ràng là bọn họ cướp vật tư của cô trước… còn cố ý sờ loạn trên người cô…
Cô đã từng thề, tuyệt đối không để mình lại chịu ủy khuất như vậy.
Cô chính là muốn đám người kia phải trả giá đắt….
Rõ ràng là không có vấn đề gì.
Cô lên kế hoạch rất tốt, nhiều zombie như vậy, rất nhanh sẽ cắn chết hết bọn họ, cho dù có người sống sót, cô đi trước một bước tìm được đám Tiêu Tích, rồi rời đi từ một hướng khác, bọn họ cũng sẽ không chạm mặt.
Tất cả đều là do Thời Ôn.
Vì sao trùng hợp như vậy, để cho cô ta nhìn thấy, còn copy video giám sát… Chỉ vì cô ta là nhân vật chính? Tất cả kịch bản đều nghiêng về phía cô ta?
Vu Ngôn Ngôn phát lạnh toàn thân, lần thứ hai cảm giác được sức mạnh hào quang nhân vật chính.
Mà thái độ của Tiêu Tích cũng làm cho Vu Ngôn Ngôn rất thất vọng.
Một đường này tới đây, nếu đổi thành nữ chính, có phải đã sớm được Tiêu Tích bảo vệ hay không?
Cho dù cô có cố gắng thế nào, Tiêu Tích cũng chỉ coi cô là một người bạn bình thường, có ơn cứu mạng…
Cô ta không thể ở lại đây.
Vu Ngôn Ngôn quyết định muốn rời đi, nhưng cũng không tùy tiện hành động.
Cô ta cố gắng cách xa đám người tóc vàng, chờ một cơ hội thích hợp.
……
……
Nhiệm vụ của Tiêu Tích thất bại nên lúc này đã quyết định trở về căn cứ của hắn.
Hoa Vụ hao hết lời ngon tiếng ngọt mới thuyết phục được Mạch ca, trước hết đi theo đội ngũ của Tiêu Tích.
Mạch ca rất khó chịu, hắn còn phải tìm một lý do để lừa Tiêu Tích, dù sao thì trước đó hắn cũng đã nói cho Tiêu Tích biết, bọn họ định đi căn cứ cứu viện Hồng Hưng.
Hoa Vụ cảm thấy mình phải giải quyết mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên.
Một khi tách ra, ai biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp được.
Cứ lề mà lề mề thì đến khi nào mới có thể hoàn thành công việc!
Nhân viên chăm chỉ tuyệt đối không được có tật trì hoãn!
Vì thế, mọi người trong đội đều có tâm tư, theo Tiêu Tích đi về phía căn cứ.
— Ngắm hoa trong sương —