Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Đã có một vài chiếc xe đậu ở bên ngoài khách sạn.
Có vẻ như đó là xe của những người sống sót khác.
Ở cửa khách sạn còn có một cô gái mặc đồng phục….. thậm chí còn có một chỗ điểm danh, chỗ chụp ảnh nữa.
Nhưng mà ngoại trừ những thứ này thì cũng có bảo an cầm súng đứng ở một bên, nhìn qua cũng không dễ đối phó.
Tiêu Tích điểm danh vào bên trong khách sạn thì nhìn thấy bên trong đại sảnh, ở chỗ quầy lễ tân có một con zombie bị cố định ở đó… âu phục, giày da, còn đeo thẻ ‘quản lý đại sảnh’ ở trước ngực.
Cô gái tiếp đón mỉm cười giải thích: “Cho đặc biệt thôi. Quý khách không cần phải lo lắng, nó không thể ra được.”
Đặc… biệt?
Cái này là gì đặc biệt!
Đặc biệt đáng sợ sao?!
Cũng may khách sạn chỉ có một cái đặc biệt kia.
Mọi người ngoại trừ cảm thấy có chút kỳ lạ thì cũng nhanh chóng làm quen.
Lần này người tới không tính là nhiều, nhưng mà mấy căn cứ lớn Tiêu Tích quen thuộc đều phái người tới, bọn họ gặp mặt ở phòng ăn, tiến hành trao đổi tin tức về người chủ trì của căn cứ Hồng Nhật.
Nhưng mà đối với căn cứ Hồng Nhật, mọi người đều biết không nhiều lắm.
Bạn nói nó bình thường nhưng thanh danh của nó lại không nhỏ.
Bạn nói nó phô trương nhưng căn cứ Hồng Nhật có quy mô lớn bao nhiêu, người lãnh đạo là ai, căn cứ ở đâu, những thông tin cơ bản này, lại không có ai biết.
Lần tổ chức buối đặt hàng vắc-xin này lại còn làm lớn như thế.
Đáng tiếc từ khi bọn họ tiến vào khách sạn cho đến bây giờ, cũng chưa từng thấy qua nhân viên nhìn qua giống người có thân phận.
Đối với nghi hoặc về căn cứ Hồng Nhật, cuối cùng Tiêu Tích cũng được giải đáp trong buổi đặt mua chính thức vào ngày hôm sau.
Người giới thiệu vắc-xin là Giang Dịch.
Mà xuất hiện cùng Giang Dịch còn có Hoa Vụ cùng lão Tam.
Đó là nhóm của Mạch ca.
Người đứng sau căn cứ Hồng Nhật là đám người Mạch ca.
Hoa Vụ nhìn thấy Tiêu Tích ở đó cũng không có ý lại chào hỏi, chờ Giang Dịch giới thiệu xong liền cũng hắn rời đi, chỉ để lại một mình lão Tam hung thần ác sát canh giữ hội trường.
Tiêu Tích cũng không đi chào hỏi, sau khi trao đổi ý kiến với chuyên gia mà hắn mang đến thì quyết định chờ xem trước.
Thời gian đặt hàng là ba ngày, đối phương hiển nhiên cũng không muốn bọn họ lập tức quyết định.
……
……
Vào ngày đặt mua đầu tiên đều không có ai đưa ra quyết định.
Tối hôm đó, họ nghe thấy tiếng súng.
Nhưng mà dừng lại rất nhanh, sau đó loa phát thanh ở trong khách sạn đã vang lên.
“Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng muốn sớm nhận được vắc-xin của mọi người, nhưng cũng xin vui lòng nhận từ con đường hợp pháp, nếu không thì chúng tôi không thể cam đoan các vị sẽ an toàn.”
Nội tình bên trong thì căn cứ Hồng Nhật đều không có ai nắm rõ đương nhiên sẽ không có nhiều người sẽ động thủ.
Mà bây giờ có người giúp bọn họ đi thử trước, dùng sự thật chứng minh căn cứ Hồng Nhật không dễ đối phó, tiếp theo đó sẽ không có ai gây chuyện nữa.
Vào ngày thứ ba, có người bắt đầu đăng ký đặt mua.
Họ đã xem bản thử nghiệm thì thấy vắc-xin thật sự có hiệu quả.
Nhưng đây cũng có thể là giả cho nên mọi người vẫn cẩn thận, phải đợi vắc-xin ở trong tay bọn họ, sau khi thí nghiệm mới biết là thật hay không.
Sau khi lần đặt mua đầu tiên kết thúc, họ phát hiện ra rằng giới hạn cho mỗi thế lực thực sự là như nhau.
Trong đợt đầu tiên, chỉ được cung cấp có mười vắc-xin.
Hiện tại những căn cứ dám tới đều là một vài căn cứ có sức mạnh, mười vật tư cần thiết để giao dịch, đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì.
Sau khi lấy được vắc-xin, người thô bạo một chút thì đều trực tiếp tìm người thí nghiệm ngay tại chỗ.
Cẩn thận hơn thì chuẩn bị mang vắc xin về căn cứ rồi mới tính toán.
Bởi vì ngày thứ ba kết thúc đã rất muộn, người của căn cứ Hồng Nhật thế mà còn bắn pháo hoa —— tuy rằng nơi đặt ở cách xa khách sạn nhưng cũng dọa đến không ít người.
Thời gian quá muộn, hầu hết mọi người không chọn rời đi mà là tiếp tục ở lại khách sạn.
Ai biết chờ ngày hôm sau bọn họ tỉnh dậy, người phát hiện căn cứ Hồng Nhật không biết đều rút lui từ lúc nào, zombie xuất hiện trong một đêm, nếu không phải phát hiện sớm thì có lẽ bọn họ đã bị diệt sạch.
Nếu như không phải sau đó vắc-xin có hiệu quả, tất cả họ đều nghi ngờ căn cứ Hồng Nhật cố ý muốn giết họ.
……
……
Sau khi thành công kết thúc buổi đặt hàng vắc-xin đầu tiên, các căn cứ lớn nhanh chóng xác nhận hiệu quả thực sự của vắc-xin.
Lấy được vắc xin đều là các căn cứ lớn có điều kiện, đương nhiên là nghiên cứu trước, nếu có thể tự mình nghiên cứu ra thì chính là tốt nhất.
Nhưng trong thời gian này, vẫn chỉ có một mình căn cứ Hồng Nhật nắm vắc-xin trong tay.
Cho nên khi có tin tức truyền đến, đợi đặt mua thứ hai sắp diễn ra, người đi so với kỳ đầu tiên nhiều hơn rất nhiều.
Địa điểm tổ chức vẫn là khách sạn sao ở thành phố Văn Tây.
Người đã từng đi trước đó đã nhanh chóng đoán được căn cứ Hồng Nhật có cách khống chế zombie – không nói có thể khống chế tất cả nhưng ít nhất họ có thể khống chế được zombie ở khu vực xung quanh.
Đáng tiếc là cách này người ta không thể nói cho bọn họ biết.
Giới hạn đặt mua của đợt thứ hai không giống như lần đầu tiên, số lượng của mỗi căn cứ là khác nhau.
Sau khi mấy căn cứ lớn có quen biết so sánh đã nhanh chóng phát hiện là dựa theo căn cứ, thế lực quy mô mà phân phối, công bằng lại hợp lý.
Bây giờ có người muốn tìm bọn họ cũng không có cơ hội.
Có bọn Mạch ca trông chừng, còn có một đám zombie làm bảo an, buổi đặt mua giữa chừng có xảy ra một chút vấn đề nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến toàn bộ.
Đợt thứ hai kết thúc, nhóm người lần trước tham dự căn bản không dám dừng lại, tối hôm đó liền rời đi.
Những người còn lại không rõ lý do, chờ đến ngày hôm sau họ mới biết tại sao.
Người của căn cứ Hồng Nhật vừa rút lui, zombie sẽ từ các nơi xuất hiện.
Sau đó người tham gia đều nhanh chóng đúc kết ra được kinh nghiệm, nhất định phải rời đi trước khi người của căn cứ Hồng Nhật rút đi.
……
……
Căn cứ Tân Trà… hiện nay chính là căn cứ Hồng Nhật.
Ban đầu nhóm của Mạch ca nhất định không lấy tên.
Hoa Vụ cảm thấy bọn họ là một tổ chức có quy mô, nhất định phải có một cái tên.
Thế nên liền có cái tên này.
Vì sao lại gọi như vậy?
Mạch ca cũng đã từng hỏi Hoa Vụ.
Lý do Hoa Vụ đưa ra chính là: “Chúng ta cần mang lại ánh sáng cho cuộc sống tối tăm của mọi người, tỏa sáng ánh mặt trời và là mặt trời ấm áp trong tim của mọi người.”
Mạch ca bình luận ngay tại chỗ: “Cô là mặt trời độc thì đúng hơn.”
Những người khác là bị ánh nắng mặt trời dễ chịu làm cho tan chảy, cô muốn làm tan chảy người khác.
Mặc dù Mạch ca cảm thấy ngụ ý của cái tên này không giống như Hoa Vụ nói, nhưng anh vẫn đồng ý.
Dù sao để cho những người khác lấy, cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cuối cùng căn cứ Hồng Nhật, thay thế căn cứ Tân Trà.
” Các căn cứ khác sẽ có khả năng rất nhanh sau đó sẽ nghiên cứu ra vắc xin.” Một ngày nọ, trong bữa ăn tối, Giang Dịch đột nhiên nói: “Cô chắc là đã nghĩ đến đây, vì sao đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra cách gì?”
Hoa Vụ: “…”
Cô chỉ muốn kiếm trước một đợt vắc-xin ở giai đoạn đầu để chuẩn bị cho cuộc sống về hưu sau này.
Nếu như có mỗi họ nắm giữ vắc-xin, chỉ dựa vào tài nguyên của căn cứ bọn họ, vậy phải mất bao lâu mới có thể thực hiện được nguyện vọng thế giới hòa bình?
Vì tương lai của tất cả nhân loại, tất nhiên là phải để cho tất cả mọi người đều tham gia.
Hoa Vụ nắm tay, ánh mắt kiên định: “Vì lợi ích của nhân loại, tôi có thể hy sinh lợi ích của chính mình.”
Giang Dịch giật khóe miệng, “Cô thật đúng là vĩ đại.”
Hoa Vụ: “…”
Ám chỉ ai đó!
“Bác sĩ Giang, anh ở đây rồi.” Một bác gái kéo một nữ sinh tới, đặt cô gái vào chỗ ngồi bên cạnh Giang Dịch, nhiệt tình giới thiệu: “Anh nhìn xem, đây là con bé lần trước tôi kể với anh. Cũng học y, bây giờ đang làm việc trong phòng khám, cùng anh vừa vặn…..”