"Thất tỷ, xem bộ dáng này ngày mai chúng ta phải chuẩn bị nhiều chút."
Trên đường trở về Lục Tử Bình kích động nói với Tô Thất, xem tình hình này, về sau nhất định sẽ rất động khách.
Tô Thất lại lắc đầu nói: "Trước không vội, đợi hai ngày nữa, để bọn họ dùng thử, nếu hiệu quả không tốt thì chúng ta có nói gãy lưỡi cũng vô dụng."
"Thất tỷ nói đúng, hai ngày này chúng ta liền có thể nghỉ ngơi một chút rồi."
Lục Thất muội vừa vươn vai vừa ngáp nói, đã nhiều ngày thức khuya dậy sớm mang xà phòng đến từng nhà quảng cáo, thật sự mệt chết nàng rồi.
"Ừ, trở về nghỉ ngơi hai ngày đi, ngày sau chúng ta lại vào trấn bày bán, không cần phải vội!"
Tô Thất ước lượng số tiền còn dư lại trong tay, còn hơn đồng, chuẩn bị tính toán định giá lại lần nữa.
Nếu không cứ bán như thế này, nàng còn lăn lộn mù quáng làm cái quái gì.
Tô Thất muốn tiết kiệm thật nhiều tiền, để cấp cho Vân Tử Mộc một tòa nhà lớn, nàng không nghĩ sẽ để hắn ở mãi trong cái thôn nhỏ này, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở cái sân nhỏ.
Huống hồ trong thôn nhiều thị phi, thường xuyên sẽ có người nhắc tới chuyện Vân Tử Mộc là được nàng mua về. Trong lòng hắn nhất định là không thoải mái.
Các nàng trở về thôn khi trời đã đen nhẻm, từ biệt nhau, ai về nhà nấy.
Trong nhà, cánh cửa khép hờ, ánh nến mỏng manh hắt trên cửa sổ, Tô Thất đứng ở cửa, nhìn ánh nến kia thật lâu cũng chưa hồi phục tinh thần.
Vân Tử Mộc dùng răng cắn đứt chỉ, đem kim cắm vào cuộn chỉ, nhẹ nhàng vuốt ve túi tiền, chờ chủ nhân của nó trở về liền có thể mang nó.
"Tử Mộc, ta về rồi..."
Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng Tô Thất, trong mắt Vân Tử Mộc xẹt qua một tia vui mừng, vội xỏ giày đứng dậy.
"Thê chủ..."
Giũ sạch bùn đất ở giày, Tô Thất liền tiến vào, vừa lúc gặp Vân Tử Mộc lao ra, đâm vào nhau.
Dưới ánh nến mờ nhặt, một đôi mắt đen nhánh cứ như vậy in sâu vào tâm trí Tô Thất.
Trong ánh mắt chờ đợi cùng vui sướng của Vân Tử Mộc không giấu được, thiếu điều viết hết lên mặt.
Nàng đã nhiều ngày sáng tối, vội vội vàng vàng ở bên ngoài bán xà phòng, cũng chưa hảo hảo quan tâm Tiểu phu lang, thật là ủy khuất cho hắn.
"Đêm tối, chú ý một chút."
Thân thể mềm mại ở trong ngực, Tô Thất cố gắng áp chế cảm xúc của mình.
"Thê chủ..."
Vân Tử Mộc ôn nhu gọi một tiếng, cũng may trời tối, nàng không nhìn thấy được sắc mặc đang ửng đỏ của hắn.
Ngoài phòng ánh trăng mông lung, gió thổi lá nhẹ lay.
Trong phòng có đôi tình nhân bốn mắt nhìn nhau, rồi lại như là thiếu chút gì đó.
Tô Thất đỡ Vân Tử Mộc ngồi lại trên giường đất.
Nhìn Vân Tử Mộc gắt gao nắm chặt túi tiền trong tay, không khỏi hỏi thăm: "Tử Mộc muốn tặng cho ta sao?"
Vân Tử Mộc lúc này mới nhớ tới lí do mà hắn muốn gặp nàng, vội vàng đưa túi tiền đến trước mặt nàng.
"Thê chủ, trong khoảng thời gian nàng ra ngoài bán xà phòng, ta cũng không làm được gì giúp nàng. Liền muốn thêu cho nàng một cái túi tiền, để cho nàng thuận tiện đựng bạc vụn."
Vân Tử Mộc ngượng ngùng rũ con ngươi nói. Đây là lần đầu tiên hắn tặng quà cho người khác, thật sự có chút ngượng ngùng.
"Cảm ơn Tử Mộc, ta rất thích."
Tô Thất nhẹ nhàng sờ sờ lên hình đôi uyên ương được thêu trên túi, trong mắt toàn là hạnh phúc.
"Thê chủ đã ăn cơm chưa?"
Nhớ đến trong nồi còn phần cơm chiều của Tô Thất, Vân Tử Mộc vội vàng hỏi.
"Còn chưa ăn."
Nhìn hắn như vậy hiển nhiên là cũng chưa ăn. Tô Thất bất mãn điểm nhẹ mũi hắn.
"Về sau không phải chờ ta, tới giờ ăn thì chàng cứ ăn trước, nếu như để bản thân đói lả thì phải làm sao.?"
Động tác của nàng thập phần thuận tay, cũng chưa cảm giác được có gì không ổn, lại khiến tai Vân Tử Mộc đỏ bừng.
"Chẳng phải là nàng cũng chưa ăn sao? Thê tử vất vả bên ngoài cả ngày còn không thấy đói, ta ở nhà cả ngày sao lại đói hỏng được?"
Vân Tử Mộc cũng không biết bản thân mình học ở đâu cái thói "tranh luận" này, nhưng hiển nhiên là hắn đã hoàn toàn không còn sợ nàng.
"Lá gan của chàng càng ngày càng lớn nhỉ, hiện giờ ta nói gì chàng đều cãi lại ha."
Tô Thất miệng sủng nịnh quát nhẹ, tay thì khều nhẹ cái mũi hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Thê chủ... Cảm ơn nàng."
Vân Tử Mộc bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Tô Thất, hôm nay lúc đang cho gà ngỗng ăn, hắn bỗng nhiên rất muốn nói cảm ơn với nàng.
Cảm ơn nàng đã cho hắn một gia đình, cho hắn sự sủng ái đến tận cùng.
Tô Thất trong lòng vừa động, lại nương theo ánh đèn ái muội, trực tiếp đem người bên cạnh ôm vào lòng.
"Tử Mộc, phải là ta nói cảm ơn chàng, cảm ơn chàng nguyện ý cho ta cơ hội sửa chữa, yêu thương chàng lại từ đầu."
Lúc trước "Tô Thất" làm tổn thương Vân Tử Mộc, có lẽ cũng chỉ có hắn đơn thuần nên cứ như vậy tha thứ cho nàng, nếu đổi lại là người khác, có khi giờ mộ nàng cũng đã xanh cỏ từ lâu.
Vân Tử Mộc chỉ cảm thấy trái tim mình đập bịch bịch bịch, thân thể mềm nhũn, không nói lên lời.
Nhưng được thê chủ ôn thật ấm, trên người nàng tràn đầy hương vị ánh mặt trời, cho hắn cảm giác an toàn.
"Thê chủ, ngày mai còn phải vào trấn sao?"
"Hai ngày tới không đi, ở nhà hảo hảo chăm sóc chàng."
"Vậy, thê chủ, ngày mai chúng ta làm vằn thắn đi!"
Tiểu gia hỏa thanh âm rõ ràng có thêm vài phần vui sướng.
"Được, Tử Mộc của ta muốn ăn cái gì thì chúng ta liền làm cái đó."
Tô Thất càng nói tai của hắn càng đỏ, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng,
Thê tử gọi hắn là "Tử Mộc của ta"...
Trộm cắn môi, cả người cao hứng.
Thê chủ ôm hắn, còn nói những lười khiến hắn mặt đỏ tim đập...
Nhưng mà, hắn rất là thích nha!
Nhìn tiểu phu lang trong ngực cùng giường đất sau lưng hắn, Tô Thất càng thêm quyết tâm sớm tổ chức hôn lễ, trở thành một đôi phu phụ thật.
Mỗi đêm nàng đều phải ngủ ở tây phòng, trong lòng không mấy dễ chịu.
Kỳ thật trong lòng nàng hiểu rõ, nếu hiện tại nàng mở miệng nói muốn dọn đến ở cùng với hắn, Vân Tử Mộc nhất định sẽ không kháng cự.
Nhưng chính nàng lại không muốn trong lòng Vân Tử Mộc có khúc mắc, điều xảy ra trên người cha hắn, không nên lại tái diễn trên người hắn.
Tam môi lục sính, cưới hỏi đàng hoàng, mới là những thứ nên thuộc về Vân Tử Mộc của nàng.
Trong sách, Vân Tử Mộc đến lúc chết còn mang theo tiếc nuối, đặc biệt là lại bị một tay người khác bán đi, với hắn, có lẽ đây là điều nhục nhã nhất đi!
Mặc dù hắn không thích "Tô Thất" trong sách, nhưng cũng chưa từng có ý định đi theo người khác.
Một người cố chấp như vậy, khi bị khi dễ nhất định là muốn chui vào sừng trâu lẩn trốn.
Dù có dụng phải vách tường, hắn cũng không muốn quay đầu lại.
Hai ngày tiếp theo, ngoài việc làm xà phòng, thì thời gian còn lại là làm thêm nhiều món ăn đa dạng cho hắn.
Trời nắng nóng, mọi người đều không có hứng thú ăn uống, Tô Thất lại nảy ra ý định nghiên cứu những thứ làm mát.