Dịch: Ngọc
-----
Diệp Thiều Hoa cúi đầu nhặt những tấm hình rơi trên mặt đất, đây chính là mấy hình ảnh mà người trên diễn đàn trường đưa lên, gương mặt của cô trên tấm ảnh vô cùng sắc nét, rõ ràng.
Cô, cho dù đang quỳ, nhưng sống lưng vẫn luôn thẳng tắp.
"Mẹ, những người bên ngoài kia hiểu lầm con, không tin con, đối với con không quan trọng." Diệp Thiều Hoa cầm những bức ảnh này, gương mặt vô cùng nghiêm túc nhìn mẹ Diệp: "Nhưng mẹ là mẹ con, mẹ có từng hỏi qua con có làm những chuyện này hay không chưa."
Trong nguyên bản cốt truyện, cọng rơm cuối cùng khiến nguyên chủ chết chính là một cuộc điện thoại của mẹ Diệp.
Nếu ngay cả người thân nhất với mình cũng không tin tưởng mình, nghĩ đến việc tinh thần không bị sụp đổ là không có khả năng.
"Con thề, tiền của con đều là những đồng tiền quang minh chính đại, đường đường chính chính."
Thấy được bộ dạng này của cô, mẹ Diệp vịn lấy bả vai Diệp Thiều Hoa, quỳ xuống cùng cô, nước mắt chảy ra: "Mẹ chỉ là sợ con bước vào con đường sai trái, có một số việc một khi đã làm rồi, sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa, con biết hay không....."
Đây chính là lần đầu tiên Quý Vân Trầm quang minh chính đại nhìn Diệp Thiều Hoa, xuyên qua khe hở của cánh cửa bệnh viện, hắn thấy cô quỳ xuống trước mặt mẹ Diệp.
Đầu tiên là một đôi mắt hắc bạch phân minh, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi rộng, tuy không mới nhưng sạch sẽ gọn gàng, cùng một chiếc quần jean đơn giản
Có ít người, khí thế ngạo nghễ là toát ra từ trong xương không thể nào che dấu được. Diệp Thiều Hoa chính là một người như vậy.
Cho dù đang quỳ, cũng rất tỉnh táo và tự tin.
Quý Vân Trầm nghĩ đến phản ứng của mẹ Diệp, không đẩy cửa đi vào, cũng không quấy rầy hai người bọn họ, sau khi nhìn Thiều mẹ Diệp có vẻ tin tưởng Diệp Thiếu Hoa, liền lẳng lặng ra cửa chờ ở cổng bệnh viện.
"Quý tổng?" Trợ lý Quý nhìn thấy Quý Vân Trầm quay lại, kinh ngạc hỏi một câu.
Quý Vân Trầm tựa ở đầu xe, yên lặng đốt một điếu thuốc.
Trợ lý Quý im lặng, đợi một lúc sau, khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra trước cửa bệnh viện, anh ta sửng sốt, quay đầu lại định nói chuyện với sếp, không ngờ sếp phản ứng nhanh, vèoo một cái, ngồi vào hàng ghế sau, đóng cửa xe cái "RẦM".
Diệp Thiều Hoa kể từ lúc bước ra khỏi cửa đã chú ý đến chiếc xe ở cạnh đó, chiếc xe theo dõi rất cẩn thận, người bình thường chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra được.
Nhưng cũng không thể qua mặt được Diệp Thiều Hoa.
Sau khi xe dừng lại trước cổng trường, cô không hành động giống như trợ lý Quý nghĩ, trực tiếp vào trường học luôn, mà đứng im tại chỗ, ngăn cản chiếc xe đen rời đi, thời điểm trợ lý Quý mặt mày kinh ngạc, cô khẽ nhíu mày: "Trợ lý Quý, cậu có chuyện gì không? "
Đây là lần đầu tiên trợ lý Quý theo dõi người ta mà bị phát hiện, vẻ mặt hắn có chút lúng túng, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa.
"Không có việc gì, trên đường nhìn thấy Diệp tiểu thư, muốn hỏi một chút cô có hứng th ..."
"Không hứng thú, " Diệp Thiều Hoa khoát tay, "Cậu đi đi."
Quý lý Quý mắt khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, trong kính chiếu hậu, điếu thuốc kia của Quý Vân Trầm gần như muốn đốt ngón tay.
Diệp Thiều Hoa đứng bên cạnh cửa xe một lúc, sau khi chắc chắn rằng chiếc xe đen kia đã rời đi, cô mới xoay người trở về ký túc xá.
Đang đi thì nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự một công ty.
"Công ty Vĩnh Đằng đã thông qua hồ sơ của cô, Diệp tiểu thư, lúc nào thì cô đến công ty để phỏng vấn?."
"Vĩnh Đằng?" Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt, nguyên thân lúc trước xin việc gửi hồ sơ vào không ít công ty, Vĩnh Đằng cũng là một trong số đó, nhung tại sao bây giờ mới có kết quả?
Bên này, sau khi nói chuyện với mẹ Diệp xong, cô ta không trở về nhà trọ, mà là về Triệu gia.
Công việc kinh doanh của nhà họ Triệu rất bình bình, không thể nói là tệ nhưng cũng không tốt, đơn giản là không thể so sánh với tập đoàn Vĩnh Đằng.
Vừa nhìn thấy Triệu Di Quân trở về, ba mẹ Triệu vui vẻ vô cùng: "Con gái, con về rồi à, con với Nhất Chu sao rồi."
Câu hỏi kia, Triệu Di Quân không có trả lời, chỉ là sắc mặt khó coi.
"Con sao vậy?" Hai người phát hiện Triệu Di Quân có chút không thích hợp.
Triệu Di Quân không nói gì, chỉ là đưa điện thoại di động cho ba mẹ cô ta nhìn, hai người họ xem xong liền nổi trận lôi đình: "Con bé này là ai, sao dáng dấp lại giống con như vậy chứ? Thằng Nhất Chu này quá quắt thật chứ!"
"Đây là con gái của người phụ nữ kia đó, mẹ, hai người bọn họ vốn không rời khỏi Kinh Thanh." Triệu Di Quân cúi đầu, giọng nói tràn đầy sự ủy khuất.
"Quả thực quá quắt lắm rồi!" Ba Triệu hung hăng vỗ xuống bàn.
Mẹ Triệu cũng nhíu mày: "Quả nhiên mẹ nào con nấy, hai mẹ con nhà này nhất định có ý muốn đoạt Nhất Chu của con, chồng, không thể để yên được."
Hai người liếc nhìn nhau một cái, âm thầm hạ quyết định.
Ba Triệu tìm người tra tình huống bây giờ của mẹ Diệp, thời điểm nhìn thấy một bản thông tin của Diệp Thiều Hoa, Mẹ Triệu vô cùng kinh ngạc: "Nó còn thi đỗ đại học S."
"Dù sao cũng có một chút gen của em trai tôi." Ba Triệu thản nhiên nói.
Nói thì nói thế chứ ông ta cũng không quá quan tâm.
Con gái bọn họ tốt nghiệp đại học Harvard, bằng thạc sĩ kép, căn bản không thể so sánh: " Cứ tưởng bà ta đã sớm mang đứa bé kia rời đi, không ngờ bây giờ vẫn còn ở lại đây."
Nghe vậy, Ba Triệu lắc đầu: "Nói thế nào, đứa bé kia cũng là huyết mạch của nhà họ Triệu. Đến nhà tổ đi, nói với ba đi, để ông ấy xử lý chuyện này."
"Không được!" Mẹ Triệu nghe xong lập tức lắc đầu, năm đó ba yêu thương em chồng nhiều bao nhiêu, bà ta cũng không phải không nhìn thấy được.
"Có gì không được" Ba Triệu thản nhiên nói: "Chỉ là đến đó nói chút chuyện xảy ra gần đây cho ba nghe thôi."
Nghe ba Triệu nói thế, mẹ Triệu cũng hiểu ông ta nghĩ gì, bà ta nhếch môi cười.
Đời này, nhà họ Triệu chỉ có một mình Triệu Di Quân là người nối dõi, từ bé đã luôn luôn nhận được sự yêu thương của ông. Còn chưa nói tới bản thân Triệu Di Quân đã là một người xuất sắc, đi tới đâu cũng xuất có thể nghe được lời tán thưởng.
Chuyện này nếu như bị ông biết....thú vị.
Hai người nói xong liền lái xe suốt một đêm về nhà thờ tổ.
Tầng hai nhà họ Triệu, Triệu Di Quân nhìn thấy hai người lái xe rời đi trong đêm, đáy mắt một mảnh âm trầm.
Nhà tổ Triệu gia.
Hiện tại đã là đêm khuya, ông Triệu vốn dĩ ngủ rồi, không nghĩ rằng con mình lại trở về lúc này, muộn như thế tìm tới đây hẳn là có chuyện quan trọng.
Sau khi mặc quần áo xong, ông ta được người giúp việc đỡ xuống lầu: "Muộn như vậy còn đến tìm ta, có chuyện gì quan trọng à?"
Ông ta cả đời này đều dốc sức làm việc, chỉ tiếc người đến những năm tuổi già, đối với những việc trong giới kinh doanh tuy có lòng nhưng không đủ sức nữa, tận mắt thấy nhà họ Triệu ngày qua ngày, những năm nay ông đã sớm chẳng ôm hy vọng gì với đứa con trai này nữa.
Không ngờ đứa con này lại sinh cho ông ta một đứa cháu gái tài giỏi như vậy, đứa cháu này ông ta thật sự rất yêu quý nó, từ nước ngoài trở về chưa vào công ty nhà mình mà đã dựa vào thực lực được mấy xí nghiệp lớn mạnh trả lương cao khác thuê đến làm rồi.
Đây là việc khiến ông ta đắc ý nhất.
Ông ta hy vọng Triệu Di Quân có thể khôi phục sự huy hoàng của Triệu thị năm đó.
"Chuyện là thế này, Diệp Đông Hương kia trở về rồi, còn dẫn theo đứa trẻ năm đó nữa" Ba Triệu nhìn thoáng qua sắc mặt trầm xuống của cha mình, rồi nói tiếp " Chỉ là đứa bé kia có hơi...một lời khó nói hết."
Nói đến đây, hình như hắn ta có hơi khó mở miệng, không muốn nói thêm nữa.
Mẹ Triệu tiếp lời: "Loại người như vậy có gì tốt để ba bao che giúp chứ. Ba, ba không biết đâu, đứa con gái mà người phụ nữ kia sinh ra cùng với mẹ của nó không khác gì nhau, không biết nghe được thân thế của mình từ đâu, còn dựa vào ngoại hình mình giống với Di Quân mà đi câu dẫn bạn trai Di Quân nữa chứ! Cùng mấy ông thương nhân giàu có qua lại, bây giờ trên mạng đều là tin tức của nó."
Nói rồi bà ta mở điện thoại, tìm mấy tin mới nhất cho ông Triệu nhìn: "Bây giờ trên mạng mọi người đều biết hết cả rồi."
"Mọi người đều biết? " Ông ta vừa nghe được tin tức của Diệp Thiều Hoa, nội tâm có chút hoảng hốt, nhưng sau khi nghe được lời của mẹ Triệu, ông ta bĩu môi.
"Di Quân nhà con vì thế mà đang ở nhà khóc đó." Mẹ Triệu lau mặt một cái, "Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với hai mẹ con kia, mấy năm trước không quay về, cứ muốn làm loạn như con thiêu thân ngay lúc Di Quân trở về như vậy, ai chẳng biết Di Quân của chúng ta bây giờ đang hẹn hò với Nhất Chu chứ, sớm biết con nhỏ đó lòng lang dạ sói như thế thì năm đó đã không cứu nó từ tay bọn buôn người rồi..."
"Đừng nói nữa." Ba Triệu nghe thấy câu nói cuối cùng, vẻ mặt thoáng biến sắc, rồi tỏ ra nghiêm khắc nói với mẹ Triệu một câu.
Sau đó ngữ khí chậm lại, nhìn về phía ông Triệu: "Ba, ba cũng biết, dù con bé đó có làm gì đi chăng nữa cũng là người nhà họ Triệu, nên con muốn hỏi ba một câu, có định nhận đứa cháu kia về không?"
Hai người một vai chính diện, một vai phụ họa, nói hết tất cả những chuyện này ra.
"Nhận về? Nhận cái gì mà nhận?! Cái loại kỹ nữ kia nhà họ Triệu chúng ta không cần!" Ông Triệu càng nghe mẹ Triệu nói, nghe sắc mặt càng tệ, cuối cùng dường như bị tức giận, ông ta che ngực ho khan, đôi mắt đục ngầu mang theo vẻ lạnh lùng: "Muốn vào cổng nhà họ Triệu ta, hai mẹ con kia kiếp sau cũng đừng hòng!"