Edit: Ngọc
---
Bởi vì Thất hoàng tử trở về, Khúc Hoa Thường không có quan tâm đến Diệp Thiều Hoa nữa, mỗi ngày ả và Vũ Văn Tĩnh nói chuyện trời đất, lòng có chút không yên.
Vũ Văn Tĩnh cũng đang suy nghĩ chuyện của Thất hoàng tử, cho nên không chú ý tới sự khác thường của ả.
Không thể phủ nhận, cho dù bây giờ hắn đang đứng ở vị trí cao, nhưng cũng không dám nói rằng hắn có thể chiếm được chỗ tốt trong tay Thất hoàng tử.
Vũ Văn Tĩnh thậm chí đang sợ, hắn sợ hãi vô cùng nếu Vũ Vân Vân muốn soán ngôi của hắn, không phải không có cách.
Từ lúc hắn bước lên ngôi vị thái tử, một nhóm người có tâm trong triều cũng lần lượt rời đi. Trong chiều vẫn còn không ít đại thần trung lập.
Hắn ta không dám xác định khi Vũ Vân Vân trở về, những đại thần này có thể nghiêng về phe của hắn hay không.
Cứ như vậy cho đến khi hoàng tử của nước Phiên - mộc Nhĩ tiếng cung. người trong cung mới dời lực chú ý đến bên này, tất cả mọi người thở dài sâu sắc.
Ngay tại lúc đó, Lãnh cung.
ống tre nhìn không có gì khác thường rơi xuống bụi cỏ, Diệp Thiều Hoa vẻ mặt bình tĩnh cầm lên.
Bên trong là một tờ giấy, mấy ngày nay tình huống như vậy xuất hiện thường xuyên, Sương Nguyệt lần thứ nhất chấn kinh, đến bây giờ đã không cảm thấy kinh ngạc.
Cũng không biết tiểu thư lúc nào quen biết người lợi hại như vậy, tình báo này còn có xuất nhập Hoàng cung, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được.
Diệp Thiều Hoa không giải thích cho Sương Nguyệt, mấy ngày trước cô dựa vào khinh công của mình, buổi tối trốn ra ngoài xem tin tức, còn tìm người gửi thư cho cha và anh trai..
Cao thủ giang hồ giúp đỡ Khúc Hoa Thường trong nội dung cốt truyện miêu tả không nhiều. Diệp Thiều Hoa chỉ có thể dựa vào cốt truyện cho người đi thu thập tình báo mà thôi.
Tờ giấy này chính là tình báo mà người kia gửi cho cô.
Nội dung cốt truyện gốc, thứ kết liễu sinh mạng của nguyên chủ là một cái phi tiêu được làm hoàn toàn bằng băng.
Phi tiêu có thể đâm trúng được nguyên chủ, chắc chắn rằng người này năng lực không tầm thường.
Chỉ cần tra ra hết các cao thủ phi tiêu ở Giang Hồ, chất liệu của phi tiêu, chắc chắn sẽ biết được người đó là ai.
Phần tài liệu này là cô cho người đi tra, loại bỏ vài người không hợp tuổi tác.
Chỉ còn lại đệ nhị sát thủ Trích Tinh lầu, quen dùng phi tiêu, không biết vì sao lại quen biết Khúc Hoa Thường.
Khó trách Khúc Hoa Thường một chút cũng không đưa cô để vào mắt.
Trong bóng tối có một danh bài đệ nhị sát thủ bảo vệ cô ta, Diệp Thiều Hoa mặc dù võ công cao cường, nhưng với người trên giang hồ không cách nào so sánh được.
Diệp Thiều Hoa nghĩ tới đây, châm lửa, đốt giấy.
Sắc mặt trầm xuống, danh bài đệ nhị sát thủ đúng không, cô cười lạnh một tiếng.
Một đốt xong tờ giấy, bên ngoài có một âm thanh lanh lảnh truyền đến.
"Diệp quý phi, " Thái giám tổng quản đến cửa Lãnh cung, bái kiến Diệp Thiều Hoa xong, mới cho người trình đồ vật sau lưng lên, "Hôm nay bệ hạ vì hoàng tử của Phiên quốc mở yến tiệc, mời toàn bộ người trong cung, Hoàng tử của Phiên Quốc nghe được đại danh của nương nương, muốn được gặp nương nương một lần."
Diệp Thiều Hoa cười như không cười nhìn thoáng qua bộ y phục hoa lệ kia: "Ta đây là một phế phi, sợ là không thích hợp nhỉ?"
Phiên quốc là quốc gia chư hầu man rợ, đây cũng là quốc gia khiến Tiên đế và Vũ Vân Tĩnh nhức đầu nhất.
Hoàng tử của Phiên quốc là một tên vô cùng háo sắc, Vũ Vân Tĩnh bảo cô đi qua, chắc chắn không có ý tốt. Hắn ta đã bỏ Diệp Thiều Hoa. Giờ hắn ta làm như vậy, thứ nhất chắc chắn là để trừng phạt cô.
Hai là bắt lấy nhược điểm của hoàng tử Phiên quốc, về sau có thể khống chế hắn.
Kế sách này hoàn hảo biết bao nhiêu, binh lực trong triều lại không đủ, để giải quyết nước Phiên, Diệp gia là kế sách tốt nhất.
Một mũi tên trúng con chim, sao có thể không làm được chứ
Cũng chỉ là hy sinh một Diệp Thiều hoa thôi mà.
Nếu là nguyên chủ, hắn sẽ bị lời nói của thái giám lừa gạt, bởi vì Vũ Vân tĩnh xem trọng cô mà mừng rỡ, nhưng lại không nghĩ tới ý nghĩa sâu xa ở đằng sau.
Nhưng mà đáng tiếc, Diệp Thiều Hoa lại không phải nguyên chủ, từ đầu đến cuối, từ khi đưa ra quyết định, mọi hành tung của hắn ta đều nằm trong dự đoán của cô.
Hắn tưởng hắn nắm rõ cô trong lòng bàn tay, nhưng mà, không hề có chuyện có, cô không phải nguyên chủ.
Thái giám nhìn Diệp Thiều Hoa, trong mắt không có chút cung kính nào, chỉ có một loại ánh mắt lạnh như băng nhìn người chết, "Ý của bệ hạ, nương nương, ngươi muốn kháng nghị sao?"
Diệp Thiều Hoa đứng dậy, tiếp nhận, sắc mặt đạm mạc.
Không, tôi là sợ mấy ngươi ——
Chịu hậu quả không được.
Nhìn thấy cô Nhượng bộ y phục hoa lệ kia. Thái giám tổng quản thu hồi ánh mắt, trong mắt cuối cùng mới hiện ra một chút khinh bỉ: " đây là y phục mà bệ hạ ban cho cô, một người ngoan độc như cô vốn dĩ không có đủ tư cách để vào yến hội."
Diệp Thiều Hoa thấp mắt, thái giám tổng quản cho rằng cô là kích động không biết nói gì, lúc này mới hài lòng xoay người lại phục mệnh.
Vũ Văn Tĩnh cùng Vũ Văn Triết đang tiếp kiến sứ thần.
Nhìn thấy tổng quản thái giám trở lại, Vũ Văn Tĩnh và Vũ Văn Triết đi chậm lại sau sứ thần mấy bước.
"Thế nào rồi?" Vũ Văn Tĩnh nhìn thái giám một chút, thanh âm đè thấp.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ hộp cung phục trống không trong tay thái giám, hắn ta biết rằng mưu kế đã thành công.
Thái giám cung kính cúi đầu, rồi đáp: "Bệ hạ, Nương nương đã đồng ý."
Thanh âm bên trong, khó tránh khỏi có chút khinh thị.
Trong giọng nói không thể tránh khỏi vài phần khinh thường.
Nghe được những lời này, Vũ Vân Tĩnh cũng nghĩ tới hậu quả, hắn đối với đồng ý của Diệp Thiều Hoa cũng không nghi ngờ gì, những người đầu óc đơn giản như vậy có thể không nghĩ ra mình sẽ làm gì.
Chỉ là, hắn vẫn do dự.
Đặc biệt là sau khi nói chuyện với Diệp Thiều Hoa ngày hôm đó, thực ra trước đây hắn ta cũng không cảm thấy có lỗi lắm, nhưng sau ngày hôm đó, trong lòng hắn ta luôn cảm thấy có chút áy náy.
Nhìn thấy vẻ do dự trên mặt của hắn, Vũ Vân Triết lập tức nhắc nhở: "Bệ hạ, Diệp tướng quân sắp trở về."
Tướng quân Diệp nắm trong tay lá bùa là một mười vạn tinh binh, bây giờ trong kinh thành có rất ít binh lính tinh nhuệ, nếu tướng quân Diệp mưu phản, bọn họ sẽ không thể chống lại, nếu không giải quyết càng sớm càng tốt, ngai vàng của hắn ta, có thể không vững.
Vũ Văn Triết nhắc nhở như vậy, Vũ Văn Tĩnh đè xuống tia chần chờ cuối cùng trong mắt.
Diệp thiếu Hoa mặc một bộ trang phục quý phi vô cùng hoa mỹ. Cả người thoạt nhìn vô cùng có khí thế.
Hơn nữa, cô hoàn toàn khác Khúc Hoa Thường văn thơ lai láng, mà là một loại xinh đẹp diễm lệ, đôi mắt có chút lười biếng, người người đi qua đều không thể chống cự được.
Mặc dù đã từng thấy qua rất nhiều tiểu thư có gương mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa Sương Nguyệt cũng sửng sốt một lúc lâu mới chịu làm tóc cho Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiếu Hoa gạt hết đồ trang trí bằng vàng bạc trên bàn sang một bên, sau đó lấy một chiếc kẹp tóc bằng vàng, kẹp lên đầu.
Sương Nguyệt lúc đầu muốn nói chuyện, nhưng khi cô bé ngẩng đầu nhìn lên, cái trâm cài kia dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, bật lên làn da trắng nõn, đúng là phá lệ hài hòa, cài thêm món đồ trang sức nữa vào nhìn có vẻ hơi vướng víu.
Cô bé muốn mở miệng nhưng lời nói cứ như vậy nghẹn xuống.
Một nhóm cung nhân đưa Diệp Thiều Hoa đi, Sương Nguyệt cũng phải đi theo, nhưng thân phận của cô không cao, nên bị người ta ngăn cản lại.
Diệp Thiều Hoa theo người đi đến bên trên hành lang gấp khúc, càng đi càng phát hiện tình huống càng không đúng.
Cô nhíu nhíu mày, nhưng mà còn chưa mở miệng, trong hơi thở thì có một cỗ trong hơi thở có mùi thơm nhẹ, tiếp theo là hai mắt cô trợn lên.
Còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị một đôi tay mảnh khảnh kéo vào phòng bên.
"Cô biết Vũ Văn Tĩnh muốn làm gì không, hắn trắng trợn mời ngươi cô đi như vậy cô cũng dám đi sao?" Cô nghe thấy một giọng nói trong trẻo như ngọc, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa một chút tức giận.
Diệp Thiều Hoa trầm ngâm nhìn đôi tay đang buông lỏng, sau đó nâng mắt nhìn người đưa cô vào.
Người đó đang đối mặt với cô, mặc một chiếc áo choàng màu tuyết chỉ có một số hoa văn sẫm màu, khi tay áo choàng vừa nước hoa mặt, cô vẫn có thể cảm thấy một luồng hơi lạnh.
Vũ Vân Vân đứng trước mặt cô, như tuyết trên ngọn núi quanh năm tuyết phủ, đôi mắt đen láy như nam châm.
Sau đó Diệp Thiếu Hoa nhớ tới câu hỏi của anh, chậm rãi trả lời: "Nếu hắn ta muốn tôi đi, tôi phải đi."
Vũ Vân Vân vừa nghe xong, nghĩ, chẳng lẽ cô vì Vũ Vân Tĩnh cái gì cũng có thể làm được sao.
"Mấy ngày trước không phải cô rất thông minh sao, sao bây giờ ngay cả một chuyện đơn giản như vậy cô cũng không cảm giác được." Hắn nhìn bộ dáng thản nhiên của Diệp Thiều Hoa, sợ hắn đã đoán trước được mọi chuyện, sắc mặt lạnh hơn: "Cô chắc chắn, tự sinh tự diệt?."
Với một cái hất tay áo đầy " hào phóng " của anh, Diệp Thiều Hoa bị một luồng gió đẩy ra khỏi cửa, cánh cửa "ầm" một cái đóng lại.
Và ngoài cửa là nhóm cung nữ và thái giám, những người này tiếp tục đi về phía trước cùng Diệp Thiều Hoa sắc mặt không chút thay đổi, như thể mọi thứ vừa rồi không tồn tại.
Vẻ mặt Diệp Thiều Hoa ánh mắt hơi ngưng tụ, nội lực khống chế cao như vậy.
Không phải nghe nói người này đã mấy năm không trở lại hoàng cung sao? Những người trong cung này sao lại ngoan ngoãn như vậy?
Anh không có ý định tranh giành ngai vàng, nếu anh thực sự tập trung vào chiếc ghế đó, Vũ Vân Tĩnh dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Vừa nghĩ tới đây, cung nữ đã đưa cô tới cổng chính điện.
Liếc mắt nhìn, liền thấy ngồi ở trên ghế chính vị là Vũ Văn Tĩnh, ngồi ở bên cạnh hắn Hoàng hậu nương nương, Khúc Hoa Thường.
Những người khác không kỳ quái, Diệp Thiều Hoa lại kỳ quái, Khúc Hoa Thường vậy mà lại tới chỗ như thế.
Khúc Hoa Thường luôn luôn là một dòng nước trong ở Kinh Thành, ả không thích vũ phu, càng chướng mắt trình độ văn minh độ thấp dã man Phiên quốc, dạng yến hội này ả sẽ không đến mới đúng!
Sao bây giờ lại ở đây!
Hơn nữa, còn không mặc chính phục, ngược lại mặc một bộ quần áo cực kỳ mộc mạc, trông rất bình thường trước đám đông váy áo lộng lẫy.
Diệp Thiều Hoa vừa xuất hiện, người có mặt ở đây đều không khỏi nhìn cô nhiều thêm một lần, quá xinh đẹp rồi!
Nhất là hoàng tử Phiên quốc, Phiên quốc bọn họ sinh hoạt ở một bên sa mạc, con gái phần lớn là thô ráp lại rất cường tráng, nhìn thấy con gái Trung Nguyên xinh đẹp thế kia, mắt không khỏi sáng lên.
Vừa rồi Hoàng hậu hắn không dám nhìn nhiều, hơn nữa khuôn mặt Hoàng hậu quá mức nhạt nhẽo, hiện tại ánh mắt hắn đều dán vào nữ nhân này.
Nhất là Vũ Văn Tĩnh, chỉ nhàn nhạt nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, "Cho cô ấy một vị trí."
Khả năng là bởi vì Diệp Thiều Hoa có tác dụng giới hạn ở đây, Vũ Văn Tĩnh cũng không giới thiệu cô