Edit : Ngọc
Người ở đây, ngoại trừ một số người biết thân phận của Diệp Thiều Hoa, những người khác đều bất ngờ trước tình cảnh này.
Mọi người từng tưởng tượng ra dáng vẻ của người sáng lập Internet Tinh Hà, nghĩ đến nhân vật đứng ở đỉnh cao giới IT rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng dù sao đi chăng nữa, cũng không nghĩ tới cô lại trẻ tuổi như thế.
Nhất là Diệp Kha, cho tới nay cô ta luôn vì chính mình sống lại có thể dự báo chuyện tương lai mà ngồi tít trên cao, gần như không đem người khác để vào mắt, nhất là Diệp Thiều Hoa đã bị nhà họ Diệp vứt bỏ.
Cho dù cô ta là Y thì sao, lấy thân phận và quyền thế của cô ta, căn bản Diệp Thiều Hoa không thể so sánh được.
Nhưng cô ta dù thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩ tới, đối phương lại là người sáng lập Internet Tinh Hà?
Phó Gia Thần cũng cùng suy nghĩ với Diệp Kha, chuyện này nghe thật buồn cười, hoang đường, nhưng mà hoang đường như vậy, buồn cười như vậy, Diệp Thiều Hoa - người luôn không bị bọn họ để trong mắt, lúc này đang ngồi ở trên ghế chủ tịch, một câu nói là có thể nắm giữ phương hướng phát triển của giới IT trong tương lai.
Người đã từng bị tập thể bọn họ vứt đi, chính là người sáng lập Tinh Hà mà bọn họ luôn muốn hợp tác.
Phó Thần nhớ tới ngày ấy ở bệnh viện, lúc anh ta dùng tiền nhục nhã Diệp Thiều Hoa, dáng vẻ đối phương hơi kinh ngạc.
Anh ta không hiểu rõ, từ đầu đến cuối, anh ta mới buồn cười nhất.
Thực ra thời điểm Diệp Thiều Hoa ở trước giường bệnh ông Diệp nói câu kia với Diệp Hàm “Chuyện này giao cho con”Cô cũng không giấu diếm thân phận của mình, nếu như không có chút sức mạnh, ai dám nói ngông cuồng như thế?
Còn có ngày đó ở phòng thí nghiệm, hiệu trưởng học viện Stanford tự mình gọi điện thoại mời Diệp Thiều Hoa về nước Mỹ, ngẫm lại, nếu Diệp Thiều Hoa chỉ là một thiên tài bình thường, sao có thể kinh động đến cả hiệu trưởng học viện Stanford? Sao có thể làm người phụ trách phòng thí nghiệm nước Mỹ?
Còn có câu kia của Diệp Hàm "Ngay cả FBI cũng sợ chị của tôi" đây không phải là bị điên, mà là với năng lực của Diệp Thiều Hoa, FBI nên sợ cô.
Diệp Kha không có cách nào ở lại chỗ này chịu đựng ánh mắt kỳ dị của đám người nữa, mà cúi đầu rời khỏi, cô ta tới đây là vì hợp tác với Tinh Hà, nhưng Diệp Thiều Hoa chính là người sáng lập Tinh Hà, làm sao đồng ý hợp tác với Diệp thị chứ?
Diệp thị đã vay ngân hàng triệu, cuối cùng bởi vì tất cả công trình đều bị huỷ bỏ, Diệp thị bị tổn thương nặng mất cả chì lẫn chài, cho dù là Diệp Kha có ký ức đời trước cũng vô dụng, Diệp thị vẫn mất đi một nửa giang sơn, không đến mấy tháng, đã bắt đầu phá sản.
Công ty mới trỗi dậy khắp Trung Quốc hai năm trước cuối cùng cũng biến mất.
Nhà họ Phó vẫn luôn phụ thuộc vào nhà họ Diệp, nhà họ Diệp phá sản, nhà họ Phó bọn họ cũng không có tốt hơn chút nào, ngắn ngủi không đến thời gian mấy tháng, cuộc sống Diệp Kha và người nhà họ Phó gần như là hai thái cực.
Hai năm sau, Diệp Kha và Phó Gia Thần đầy bụi đất chen ở trong căn phòng vùng ngoại ô.
Bọn họ đang xem TV, trên TV đưa tin tức Diệp Hàm lấy được quán quân ở cuộc đua xe quốc tế, hai năm, mặc dù không có Diệp thị, nhưng Diệp Hàm lại sống rất tốt, Diệp Thiều Hoa không chỉ đưa cậu đến nước Mỹ học, còn ủng hộ sở thích đua xe của cậu.
Nghe nói một tháng trước Diệp Thiều Hoa còn chế tạo cho Diệp Hàm một chiếc xe đua xa xỉ, có tính năng tốt nhất toàn thế giới, lúc này Diệp Hàm đã dùng chiếc xe này ở cuộc thi đua xe và giành được quán quân.
Rõ ràng là chị em, Diệp Kha cô ta bây giờ một ngày ba bữa cơm đều ăn không ngon, còn phải nhìn sắc mặt người khác khắp nơi, trái lại Diệp Hàm, không chỉ lấy được giải vô địch thế giới, còn là sinh viên tài giỏi ở Stanford.
Tính tình Diệp Hàm vẫn ngang ngược hung hăng như lúc trước, nhưng tính khí như vậy, cho dù ở nước Mỹ, cũng không người nào dám chọc hắn.
Bởi vì ai cũng biết phía sau Diệp Hàm có Diệp Thiều Hoa, ai chẳng biết lần trước Vua đua xe chọc phải Diệp Hàm, bị Diệp Thiều Hoa chỉnh đến bây giờ ngay cả cửa cũng không dám ra?
Người nhà họ Diệp bao che khuyết điểm đến đáng sợ, chỉ cần người được Diệp Thiều Hoa để ở trong lòng, cô có thể dốc hết sức lực bảo vệ.
Mặc dù bây giờ đã muộn, nhưng Diệp Kha có lúc vẫn nghĩ, nếu như lúc trước cô ta không chọc Diệp Thiều Hoa, để cô ở lại nhà họ Diệp, có phải bây giờ cô ta cũng có thể giống như Diệp Hàm không?
Lúc trước Diệp Hàm chẳng qua chỉ cho Diệp Thiều Hoa chút tiền mà thôi, mà bây giờ cái gì cũng có.
Nhìn bánh bao đã lạnh trên bàn, Diệp Kha ngã ngồi trên ghế khóc.
Cuối cùng cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Gia Thần không ngừng uống rượu ngồi ở phía đối diện, cô ta quét hết bát đĩa trên bàn xuống, "Anh ngoại trừ uống rượu, còn có thể làm được cái gì?! Phó thị đều bị Diệp Thiều Hoa chỉnh thành hình dáng gì rồi, Phó Gia Thần, anh thật là đồ bỏ đi!"
Phó Gia Thần nghe vậy nhìn Diệp Kha một cái, không trả lời, tiếp tục suy sụp tinh thần uống rượu.
Diệp Kha mắng vài câu, ngồi xổm xuống thu dọn rác trên đất, đang dọn dẹp, không nhịn được tiếp tục ngồi dưới đất khóc.
Cô ta hối hận, cô ta thật hối hận, tại sao lúc trước đi trêu chọc Diệp Thiều Hoa, nếu như cô ta không trêu chọc Diệp Thiều Hoa, khẳng định bây giờ còn ở trong căn phòng lớn, ba bữa cơm không lo.
Nhưng tất cả những thứ này chỉ có thể tưởng tượng thôi.
[Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, thay đổi vận mệnh bi thảm của Diệp Thiều Hoa, hệ thống ban thưởng điểm tích lũy, ban thưởng tân thủ , chúc mừng Tiểu tỷ tỷ thu hoạch được điểm tích lũy! Chúc mừng Tiểu tỷ tỷ đạt được kỹ năng cờ vây cấp độ tông sư!]
Lúc này Diệp Thiều Hoa vẫn còn ở trên máy bay, nghe vậy, tay dừng một chút: "Phải rời khỏi thế giới này rồi?"
[Đinh! Số vì Tiểu tỷ tỷ phục vụ, điểm đã đến sổ sách, thoát ly thế giới!]
Một chút chuẩn bị cũng không có, Diệp Thiều Hoa vốn chuẩn bị chúc mừng sinh nhật Diệp Hàm, Cố Cảnh Vân vẫn ngồi ở bên cạnh cô.
Cuối cùng lúc phi cơ nổ, cô còn nghe loáng thoáng thanh âm kinh hoảng của nhân viên phục vụ trên máy bay, nghe được một câu "Tôi muốn biết giết hệ thống sẽ bị xử mấy năm?"
Hệ thống: ...Lý do gì khiến chúng ta trở mặt thành thù chứ?
Thời điểm Cố Cảnh Viêm và Diệp Hàm tìm được Cố Cảnh Vân, đã là hai mươi tư tiếng sau, anh ngồi ở địa điểm tai nạn, không nhúc nhích.
Diệp Thiều Hoa trong tích tắc cuối cùng đem dù nhảy buộc trên người hắn.
Cho nên cô chết rồi, hắn còn sống.
"Anh ba..."
Cố Cảnh Vân xoay người lại, nét mặt của hắn rất bình tĩnh, thậm chí âm thanh cũng vô cùng bình tĩnh, "Chúng ta trở về thôi."
Nếu không phải kể từ lúc đó, Cố Cảnh Vân không còn đi máy bay, hàng năm ngày mùng tháng cũng sẽ ở địa điểm tai nạn nghỉ ngơi một ngày một đêm, Cố Cảnh Viêm sẽ cảm thấy chuyện này dường như không có một chút ảnh hưởng nào với hắn.
Bởi vì không biết Cố Cảnh Vân nghe được ở đâu, hàng năm ngày mùng tháng , vong hồn người đã chết sẽ hiện ra ở nơi mình đi.
Người vô ý lướt qua như cơn gió, lần này tới lần khác ngạo mạn dẫn sơn hồng.
Thời điểm Diệp Thiều Hoa tỉnh lại lần nữa, xung quanh hơi ầm ĩ, cô thấp mắt nhìn thoáng qua áo trên người, lại nhìn mép váy Yên La hồ điệp như muốn bay lên, cô bởi vì tiếp thu kịch bản nên có chút đau đầu, không khỏi suy tư... Cổ đại?
Thân thể này của cô là con gái Tể tướng, tên cũng là Diệp Thiều Hoa, không những như thế, thân thể này là đệ nhất tài nữ kinh thành, theo lý thuyết thân thế tài hoa này hẳn là sống rất đặc sắc mới phải.
Nhưng mà sự việc không chỉ đơn giản như vậy, thế giới này còn có một cô gái xuyên qua, cô gái xuyên qua là Bạch Trăn Trăn - Đứa con thứ hai của Đại tướng quân, lúc đầu Bạch Trăn Trăn và Tam hoàng tử có hôn ước, nhưng mà Tam hoàng tử thích người mang danh tài nữ Diệp Thiều Hoa, giải trừ hôn ước với Bạch Trăn Trăn, khiến Bạch Trăn Trăn chịu đựng chê cười của mọi người trong kinh thành.
Thân là tay cờ vây hiện đại, sau khi Bạch Trăn Trăn xuyên qua, chuyện thứ nhất cô ta làm là thay Bạch Trăn Trăn trước kia báo thù.
Ở tiệc mừng thọ quốc cữu, dùng một bài « Thủy Điều Ca Đầu » rạng danh thiên hạ, cũng dùng cái này hung hăng nhục nhã đệ nhất tài nữ Diệp Thiều Hoa, sau lại lấy ra danh khúc có một không hai Quảng Lăng, cuối cùng so cờ vây cô ta am hiểu nhất với Diệp Thiều Hoa, cô ta đánh cược cùng Diệp Thiều Hoa ở trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống xin lỗi Bạch Trăn Trăn cô ta.
Điều này khiến Diệp Thiều Hoa vô cùng chật vật.
Bạch Trăn Trăn còn mở quán rượu lớn, sáng tạo ra rất nhiều món đồ chơi dùng vào thực tế, còn đưa ra ý nghĩ đèn xanh đèn đỏ, mấy năm liền trở thành người giàu có nhất nước.
Đây là triều đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử, Bạch Trăn Trăn cảm thấy kẻ cầm đầu khiến Bạch Trăn Trăn trước kia chết đi chính là Diệp Thiều Hoa, mà chỗ dựa lớn nhất của Diệp Thiều Hoa là Diệp gia, cho nên cô ta dùng làm thứ trao đổi, liên hợp mấy trọng thần trong triều làm cho Diệp Tể tướng mất đi con đường làm quan.
Diệp Thiều Hoa vốn nên hưởng biệt danh nữ tử Thịnh Hoa, nhưng bị Bạch Trăn Trăn trù tính bán vào thanh lâu, cuối cùng không cam lòng bị nhục nhã mà tự sát.
Cuối cùng Tam hoàng tử biết được vị hôn thê vốn bị hắn xem thường lại là kỳ tài như thế, hắn hối hận không thôi, cuối cùng trải qua xích mích với Bạch Trăn Trăn vẫn đạt được trái tim giai nhân, được sự giúp đỡ của Bạch Trăn Trăn, thành công đăng cơ trở thành Hoàng đế vương triều.
[Nguyên chủ Diệp Thiều Hoa cảm thấy Diệp phủ suy tàn là lỗi của nàng, kí chủ, nhiệm vụ của cô chính là bảo hộ cho Diệp phủ.] Âm thanh đúng lúc vang lên.
Diệp Thiều Hoa khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên bên người: "Diệp đại tiểu thư, ngươi cảm thấy « Thủy Điều Ca Đầu » của ta so với « Ô Dạ Đề » của ngươi như thế nào? Không nói lời nào vậy, ngươi không dám cùng ta tỷ thí kỳ nghệ sao?"
Nhìn dáng vẻ Diệp Thiều Hoa cúi đầu không nói, Bạch Trăn Trăn biết mình đã dọa nàng ta sợ hãi, ả ta thấp mắt cười lạnh một tiếng, mấy người xưa này sao có thể cùng với người hiện đại như ả ta có trên dưới năm ngàn năm tri thức, « Tương Tiến Tửu » của ả còn chưa lấy ra, đã bị dọa thành dạng này, thật sự không thú vị.
Nghĩ đến người này gián tiếp hại chết Bạch Trăn Trăn trước kia, Bạch Trăn Trăn tiếp tục đả kích: "Xem ra cái gọi là đệ nhất tài nữ kinh thành, cũng chỉ như thế thôi.”
Thời điểm Diệp Thiều Hoa đi vào thân thể này thật không khéo, chính là thọ yến quốc cữu, Bạch Trăn Trăn vừa mới dùng một bài Thủy Điều Ca Đầu hung hăng giẫm Diệp Thiều Hoa ở lòng bàn chân, lúc này một nhóm quý nữ nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, ánh mắt đều là cười trên nỗi đau của người khác.