Edit: Ngọc
-----
Lúc Diệp tể tướng trở về, Diệp phu nhân vẫn chưa tỉnh lại: "Tại sao không dùng thiệp mời của ta đi tìm thái y?"
Thân thể của Diệp phu nhân vẫn do thái y viện điều trị, Diệp tể tướng cũng không yên lòng tùy tiện tìm đại phu khác.
Khi nghe Diệp tể tướng nói, Mặc Ngân liếc mắt nhìn hắn, mím mím môi, ánh mắt ảm đạm.
Nhìn thấy nàng như vậy, Diệp tể tướng bỗng nhiên phản ứng lại, cũng đúng, với tình hình hiện tại, chỉ sợ thái y viện sẽ không có người nào đồng ý đến đây.
"Diệp Thiều Hoa đâu?" Diệp tể tướng kịp phản ứng lại.
"Tiểu thư đang ở phòng thí nghiệm." Mặc Ngân nhanh chóng trả lời, tuy rằng nàng không hiểu phòng thí nghiệm là gì, nhưng ba năm nay, nàng đối với những suy nghĩ cổ quái của tiểu thư cũng không còn cảm thấy kinh ngạc.
Nghe vậy, Diệp tể tướng không hề nói gì, sau khi sai người đi đến y quán nổi danh nhất kinh thành xong, lập tức đi sắp xếp chuyện của Diệp Hoài Cẩn.
Hiện nay thiên hạ chia năm xẻ bảy, hoàng đế đương triều một lòng nghĩ tới nhất thống thiên hạ như các vị tổ tiên trước đây, thật vất vả mới chế tạo được súng giúp hắn nắm được cơ hội này trong tay, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Hắn giận tím mặt, muốn đưa toàn bộ người của Diệp gia vào thiên lao.
Đừng nói trong tay Diệp gia đã không có thực quyền từ lâu, dù là ở thời điểm Diệp gia quyền khuynh triều chính, Hoàng Đế cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Diệp gia.
Vài người bạn bí mật giao hảo với Diệp tể tướng tiết lộ việc này cho ông biết, Diệp tể tướng trầm mặc một hồi lâu, sau đó lập tức về nhà yêu cầu Diệp Thiều Hoa mang theo Diệp phu nhân rời kinh thành tránh họa.
"Con không đi." Diệp Thiều Hoa thay đổi một thân cẩm y màu vàng nhạt.
Ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía, sắc đẹp chiếu rọi vào lòng người. Hết cách rồi, Diệp phu nhân vứt bỏ toàn bộ y phục nam nhân trong tủ của cô, y phục hiện tại đều là loại đang lưu hành ở kinh thành.
"Ta ở kinh thành còn có chút nhân lực, con mang theo mẹ đi nhanh lên, chuyện của ca ca con, sợ là lành ít dữ nhiều, Tam hoàng tử cũng không chịu gặp ta." Diệp tể tướng khẽ lắc đầu.
Ông vốn nghĩ rằng đứa con gái thông minh sẽ hiểu được mình, lại không nghĩ rằng Diệp Thiều Hoa trực tiếp lắc đầu, ngồi xuống ghế, "Cha, Tam hoàng tử này không đáng tin, cho dù hắn ta có làm Hoàng Đế cũng sẽ không để cho Diệp gia chúng ta được dễ chịu, không bằng chúng ta đưa ngôi vị hoàng đế này đến tay vị hoàng tử khác?"
"Con không được nói lời đại nghịch bất đạo như vậy!" Diệp thừa tướng kinh sợ nhìn chung quanh, cũng may đây là Diệp phủ, không có người ngoài.
"Cho nên, cha, con muốn gặp Hoàng thượng." Diệp Thiều Hoa nghiêng đầu, đặt chén trà lên bàn, đôi mắt lóe sáng.
Người nhà họ Diệp luôn luôn nuông chiều Diệp Thiều Hoa, cô chỉ mới nói vài câu, bọn họ lập tức hận không thể hái mặt trăng xuống cho cô, một người như Diệp tể tướng, càng nuông chiều Diệp Thiều Hoa nhiều hơn.
Tuy rằng hiện tại Diệp gia đã thất thế, nhưng việc mang Diệp Thiều Hoa tiến cung gặp vua Diệp tể tướng vẫn có thể làm được.
Sắc mặt Hoàng Đế vô cùng không tốt, "Diệp ái khanh, ngươi đến để giao tấm tàng đồ kia ra sao?"
"Thần. . ." Diệp tể tướng còn chưa nói chuyện, liền bị Diệp Thiều Hoa chặn lại.
"Bẩm bệ hạ, bí kíp chế tác súng trong tay huynh trưởng vốn dĩ không đủ tiêu chuẩn, huynh ấy lấy đi là muốn tìm cao nhân hoàn thiện lại, sau đó mới dâng lên cho bệ hạ, bây giờ, súng đã được cải tiến, uy lực của nó gấp mười lần lúc trước." Khí áp quanh người Hoàng Đế rất thấp, người bình thường nhìn thấy hắn đều không nhấc nổi đầu lên, nhưng đối với Diệp Thiều Hoa - người đã từng ăn cơm cùng tổng thống nước M mà nói thì không hề bị doạ, vẫn như cũ không nhanh không chậm trả lời.
"Gấp mười lần?" Súng hiện tại đã có uy lực khiến Hoàng Đế cao hứng không ngừng, bây giờ lại mạnh hơn gấp mười lần, Hoàng Đế từ trên ghế đứng lên, không kìm nén nổi vội vã đi tới bên cạnh Diệp Thiều Hoa, giọng nói gấp gáp: "Dâng trà cho hai vị, Diệp tể tướng, cao nhân kia ở đâu, hiện tại người đó ở nơi nào? Có dẫn đến được không?"
"Đương nhiên, người kia chính là. . ." Diệp Thiều Hoa dừng một chút, sau đó nâng mắt chậm rãi nói: "Chính là tiểu nữ."
"Phụt!!!" Trà vừa vào tới miệng Diệp tể tướng đột nhiên bị phun ra ngoài, không phải ông cố tình thất lễ trước mặt Hoàng thượng đâu, ông liều mạng nháy mắt với Diệp Thiều Hoa.
Ông biết con gái mình thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa hơn người, nhưng đây là súng đạn a! Con ngay cả hỏa dược cũng chưa từng chạm qua, làm sao có thể cải tiến súng được. Đây chính là lừa gạt bệ hạ, bị giam vào thiên lao là chuyện nhỏ, chỉ e sẽ rơi đầu tại chỗ!
Ông liều mạng nháy mắt với Diệp Thiều Hoa, con mắt cũng sắp rút gân rồi, nhưng mà Diệp Thiều Hoa căn bản không nhìn ông.
Mà Hoàng Đế nghe Diệp Thiều Hoa nói, gương mặt đang cười, tròng mắt lại có một mảnh lệ khí, "Người đâu, đem hộp gấm tới đây."
Đại nội tổng quản nhanh chóng đem hộp gấm ra, Hoàng Đế lấy súng bên trong ra, "Cây súng này, tầm bắn trượng, vô cùng uy lực, hiện tại ngươi thay đổi nó cho trẫm, nếu lừa dối trẫm, trẫm lập tức chém đầu Diệp Hoài Cẩn."
"Không cần nó, " Diệp Thiều Hoa nhìn súng trong tay Hoàng Đế một chút, trực tiếp từ trong túi đổ ra một đống linh kiện màu đen, "Cây súng trong tay bệ hạ quá thấp kém, tất cả cấu tạo bên trong đều không đúng, ảnh hưởng đến uy lực của súng."
Cô vừa nói chuyện, vừa ngồi trên đất bắt đầu lắp ráp.
So với Bạch Trăn Trăn, Diệp Thiều Hoa từng được huấn luyện qua.
Một đống linh kiện rải rác, chỉ qua một phút, cô đều có thể lắp ráp lại.
"Hoàng thượng, nhìn thấy cái cây ở trước cửa điện không, ta muốn trái thứ hai ở cây kia." Diệp Thiều Hoa không hề quay đầu lại, vừa nói vừa giơ súng trong tay lên.
"Pằng" một tiếng!
Quả lê thứ hai trên cây cách đại điện hơn mười trượng rơi xuống.
"Thấy không, " Diệp Thiều Hoa xoay mặt qua, trong thanh âm mang theo sự hờ hững, "Đây mới là uy lực thực sự, cái thứ ở trong tay người, phế phẩm."
Xạ kích chuẩn như vậy, tầm bắn xa như vậy, hoàng thượng nhìn không chớp mắt, một lúc lâu cũng chưa hồi phục tinh thần.
Diệp tể tướng cũng khiếp sợ nhìn Diệp Thiều Hoa, khóe miệng khẽ giật, nói không ra lời.
"Rất tốt! Quả nhiên người cả nhà Diệp ái khanh đều rất ưu tú." Một lúc lâu sau, Hoàng Đế cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, đối với việc Diệp Thiều Hoa chỉ thẳng vào đồ vật trong tay hắn mà chê bai cũng không trách tội, trái lại đứng cạnh Diệp Thiều Hoa hồi lâu, cuối cùng vỗ tay cười to, "Người đâu, chuẩn bị yến hội, ta muốn mời một nhà Diệp ái khanh dùng bữa, Lý tổng quản, ngươi tự mình đến thiên lao mời Diệp Thị Lang đến đây."
Triều đại này đối với nữ nhân vô cùng khoan dung, nữ tử làm quan cũng không phải là không có.
Hoàng Đế nhìn Diệp Thiều Hoa, càng nhìn càng cao hứng, "Đệ nhất tài nữ kinh thành quả nhiên vẫn là đệ nhất tài nữ kinh thành, Diệp ái khanh, ông có con gái xuất sắc như vậy, tại sao lại ẩn giấu ba năm, thực sự nên phạt."
"Là tiểu nữ hiếu kỳ về các câu chuyện giang hồ, đến hiện tại mới bộc lộ ra, không hề liên quan tới cha." Diệp Thiều Hoa nở nụ cười.
Diệp tể tướng nhìn con gái của mình cùng Hoàng Đế trò chuyện với nhau vui vẻ, cảm giác mình đang nằm mơ.
Cùng lúc đó, ở phủ Bạch tướng quân.
Người hầu rót cho Bạch Trăn Trăn một chén trà, giữa hai lông mày lộ rõ sự kiêu ngạo cực kỳ.
"Tiểu thư, hiện tại cả Kinh Thành đều đang tìm cao nhân chế tác súng cho thánh thượng để hoàn thành bước chế tác cuối cùng, nếu như bọn họ biết người đó là tiểu thư, còn không bị hù chết sao!"
Trong Bạch gia, chỉ có tỳ nữ này biết thân phận thật sự của Bạch Trăn Trăn, vô cùng sùng bái Bạch Trăn Trăn.
Bạch Trăn Trăn nghe vậy, biết cơ hội mình đang chờ cuối cùng cũng đến rồi, ả cong môi nở nụ cười: "Sai người đi nói cho Tam hoàng tử biết người chế tác súng muốn gặp ngài."
Bạch Trăn Trăn, cô yên tâm, lần này, ta nhất định báo thù cho cô, khiến người Diệp gia vĩnh viễn không thể trở mình.